Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 17: Đông Hải thịnh yến (1)




Tiểu Nhiễm, con đã chạy thoát ba lần, lúc này đây con nên ngoan ngoãn cùng Tiểu Mộng tiến cung. Thời điểm bữa tối Hạ Diệp nói như vậy với ta. Đông Hải quốc hàng năm đều tổ chức thịnh yến một lần. Trên danh nghĩa là quần thần cùng vui, kỳ thực bất quá là vì yến hội để cho các vương tử, vương gia tuyển phi. Đối với điểm ấy mọi người trong lòng biết rõ ràng. Vô số thiên kim tiểu thư, bao gồm cả Hạ Nguyệt Mộng, hiện tại trên danh nghĩa là tiểu muội của ta, cũng chờ đợi để có thể ở yến hội bỗng nhiên nổi tiếng, được vương tử, vương gia ưu ái, có thể thành phi. Đương nhiên là ngoại trừ Hạ Nguyệt Nhiễm. Hạ Nguyệt Nhiễm năm nay 18 tuổi, sau năm 15 tuổi là đã đến tuổi cập kê, nàng liền nên phải tham gia yến hội này. Nhưng là hàng năm nàng đều nghĩ đến biện pháp đào tẩu. Thế nên Hạ Diệp không thể không ân cần dạy bảo. Đương nhiên giờ phút này, ở trong này là ta chứ không phải là Hạ Nguyệt Nhiễm chân chính, cho nên ta tất nhiên ngoan ngoãn đi tham gia. Ta nghĩ muốn lấy được thất thải kỳ thạch, phương thức nhanh nhất là tiếp cận vương tộc cao cao tại thượng. Vì thế ta ở trước mặt Hạ Diệp lập lời thề son sắc để bảo chứng mình nhất định sẽ đi. Chính là Hạ Diệp tựa hồ cũng không tin lời của ta, phái người canh chừng ta suốt ba ngày, chỉ sợ ta sẽ đào tẩu. Ba ngày sau đúng là đến thịnh yến mỗi năm một lần của Đông Hải quốc. Sáng sớm Phong Nhi đã gọi ta dậy “Tiểu thư, đây là trang phục đại thiếu gia phái người đưa tới cho người” Phong Nhi cười nói, trong tay cầm là một kiện màu đỏ, đai váy là màu xanh ngọc. Màu đỏ. Ta xác thực là thích màu đỏ, bởi vì nó cũng xinh đẹp, cũng đủ mị hoặc, cũng đủ thể hiện danh yêu nữ của ta. Chính là trong tư liệu của Mị nói Hạ Nguyệt Nhiễm thích là màu trắng. “Vì sao lại là màu đỏ?” ta vờ ngạc nhiên hỏi, không cho chính mình để lộ chút sơ hở nào. Phong Nhi cười đến gần ta, đem quần áo đặt ở trên bàn “Đại thiếu gia nói hôm nay là ngày vui mừng, tiểu thư mặc đồ trắng sẽ không tốt, vẫn là màu đỏ là tốt nhất” “Như vậy a~” ta gật đầu “Vậy màu đỏ đi” Phong Nhi đỡ ta đến ngồi trước mặt gương đồng “Tiểu thư, Phong Nhi trang điểm giúp người” Chờ sau khi ta gật đầu, nàng liền giúp ta trang điểm, mà ta rất nhanh nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ. “Tiểu thư, xong rồi” không biết qua bao lâu thanh âm của Phong Nhi vang lên bên tai ta, đem ta từ trong lúc ngủ mơ kéo ra. Ta mở mắt nhìn người trong gương không khỏi hơi sửng sốt. Thì ra dung mạo của Hạ Nguyệt Nhiễm khi được trang điểm cũng được xem là khá tốt. Mị này cũng không phải kiều mị nhu nhược, cũng không phải là tuyệt sắc khuynh quốc, cũng có một chút đặc biệt, mang theo một loại tiêu sái thong dong. “Tiểu thư khi được trang điểm xong cũng là một mỹ nhân, so với Khúc Nhược Vân kia cũng không kém” Phong Nhi mang cẩm y đến, hầu hạ ta mặc lên. Ta cười ra tiếng, xoay người điểm nhẹ lên trán Phong Nhi một cái “Ngươi, nha đầu này, miệng càng ngày càng ngọt” “Phong Nhi nói là lời nói thật, tiểu thư cũng đã đến lúc nên lập gia đình, phải chuẩn bị khi quay trở về mang theo danh hiệu mới” nàng cười ở bên ta nói. Lập gia đình sao? Có lẽ kia cũng là không sai, ít nhất là có thể tìm hiểu được càng nhiều tin tức, chính là…. Cứ nghĩ đến ta lại cảm thấy chính mình đang nghĩ đến chuyện hoang đường, ta đã trúng tiền miên, nếu thật sự gả cho người nào đó, làm sao tránh thoát được đêm động phòng hoa chúc kia?
“Ta nói Phong Nhi a~, ngươi có phải hay không xuân tâm đại động. Được, chờ tiểu thư ta ngày nào đó tìm cho ngươi một vị hôn phu” ta gạt đi ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, cười trêu nghẹo Phong Nhi. Phong Nhi đang muốn phản bác, thì ở cửa lại truyền đến tiếng cười nói của Hạ Nguyệt Sanh “Thì ra nha đầu nhà ta sau khi được trang điểm cũng không tệ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.