Một đường ra khỏi viện được cấp cho Hạ gia nghỉ ngơi, ta liền ở
hoàng cung Đông Hải đi dạo. Giờ phút này đúng là trong lúc chuẩn bị
thịnh yến, nhiều người lui tới, chung quy một ít quy củ cũng không giống rườm rà mà hoàng cung vốn có.
“Tiểu thư, người muốn đi đến bao lâu nữa?” đi đã lâu Phong Nhi phía sau liền nhỏ giọng hỏi.
“Phong Nhi, ngươi nếu mệt thì ở lại chỗ này chờ ta” ta xoay người nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Phong Nhi nói.
Mấy ngày nay hạ nhân trong phủ Hạ gia đều vì chuyện thịnh yến mà bận rộn, cũng khó trách Phong Nhi mệt mỏi như thế
“Nhưng là lão gia nói…” Phong Nhi còn muốn nói cái gì, lại bị ta cắt
ngang “Phong Nhi, đừng nói tiểu thư ta không thương ngươi, ta thật sự
vẫn còn tinh thần để dạo chơi, nếu ngươi muốn thì liền cùng đi”
Phong Nhi vẫn là còn lựa chọn thỏa hiệp, ta một mình tiêu diêu tự tại đi.
Không có Phong Nhi cước bộ của ta liền nhanh hơn, yên lặng đem từng
đường đã đi qua ghi nhớ ở trong đầu, có lẽ về sau hữu dụng không chừng.
Đi được tới chỗ tràn đầy mùi hương hoa, phía trước là hoa Phượng Loan nở rộ.
Sắc hoa diễm lệ mê người, gần như là màu đỏ yêu dã.
Đầy đất là cánh hoa rơi, gió chợt nổi hoa rơi phiêu linh, tựa như
bông tuyết bay bay ở trong gió. Bay xuống dung hợp với đất, trong lúc
nhất thời đầy trời đều là một mảng đỏ sẫm, gần như xinh đẹp đến mị hoặc.
Ta không tự chủ được đến gần, giơ tay ra hứng lấy cánh hoa màu đỏ
xinh đẹp, người phiêu du theo cánh hoa rơi, trong thời gian ngắn nhưng
là đã quên sự tồn tại của thời gian, chính là không ngừng mà đến gần.
Kia màu đỏ của hoa, kia hương thơm lượn lờ giống như một sự mê hoặc, dụ hoặc người không ngừng mà tới gần.
Đang vui vẻ thưởng thức thì thì một trận rên rỉ ái muội theo cách đó không xa truyền đến, đánh vỡ một khắc duy mĩ.
Ta theo thanh âm nhìn lại, nhìn thấy một màn không nên nhìn thấy.
Hồng y nam tử, phấn y nữ tử gắn bó bám sát vào nhau, tứ chi quấn
chặt lẫn nhau. Từng trận rên rỉ ái muội theo trong miệng nữ tử truyền
ra, tràn đầy kiều mị.
Nam tử kia đưa lưng về phía ta, mà khuôn mặt tràn đầy mê loạn của
nàng kia hiện ra ở tại đáy mắt của ta, trên mặt kia là vui thích cùng mê luyến.
Cánh hoa màu đỏ theo gió bay xuống tại trên lưng của nam tử, màu đỏ
của hoa, màu đỏ của y phục tụ lại một chỗ, hoàn toàn là một mảng đỏ xinh đẹp.
Ta không nghĩ tới ở ngay ban ngày như thế này, nhưng lại cũng gặp được
hình ảnh người khác hoan hảo, thật không hiểu là ta có diễm phúc hay là
bất hạnh nữa?
Lại nói tiếp, tại đây bên trong hoàng cung loại sự tình này cũng không kỳ quái sao?
Ta nhếch môi thản nhiên cười.
“Gia, nhanh lên” vài tiếng yêu kiều theo trong miệng nữ tử truyền ra, mang theo chút tình mê không chút nào che dấu.
“Thục Nhi quả là nhiệt tình” Nam tử mở miệng lại mang theo vài phần
trào phúng, âm thanh bên trong réo rắt không có chút mê say trong hơi
thở.
Mà nàng kia tựa hồ không có nghe ra ý tứ trong lời nói của nam tử,
chính là bên trong muốn chìm nổi trong tình của nam tử kia, trong miệng
là một tiếng thanh cầu “Gia, Thục Nhi còn muốn”
Ta đứng, thủy chung đứng đem một màn kia thu hết vào trong đáy mắt.
Đối với loại sự việc này, ta tựa hồ cũng không xa lạ, mặc dù chính
mình chưa có trải qua, nhưng nhìn xem thì đã nhiều, mới đầu Mị buộc ta
xem, đến sau lại thành thói quen, có nhìn hay không lại có gì khác nhau.
Sau đó nam tử kia xoay người, ánh mắt tà tứ chăm chú nhìn trên người của ta.
Ta không có lùi bước, đón nhận ánh mắt hắn, thản nhiên cười.
Hắn một thân hồng y xinh đẹp, vẻ mặt cười như không cười, tà khí mị
hoặc, chưa từng có nam nhân nào mặc đồ đỏ đẹp đến thế, tựa hồ hắn sinh
ra đã liền thích hợp với màu này.
Yêu nghiệt….
Nhìn hắn, trong đầu của ta liền không tự chủ được hiện ra một từ như vậy.
Chưa bao giờ gặp qua người nam tử nào xinh đẹp như thế, tựa hồ chỉ cần cười liền có thể khuynh đảo ngàn vạn nữ tử.
Ta cùng hắn mặc màu đỏ, cách đầy trời hoa rơi xa xa.
Hắn nhưng lại cùng ta thích màu đỏ. Có lẽ chúng ta trong khung đều là thích hợp làm tai họa.