Ta ở trên đùi hắn thay đổi tư thế một chút cho thoải mái, cười nói:
“Tiểu Thành Thành, thành thật mà nói ngươi thật sự rất mĩ a, khi ngươi cười thật mĩ, khi ngươi tức giận vẫn là như vậy mĩ.”
Ba năm qua, hắn đối với ta tốt lắm, ôn nhu dung túng, mặc dù thời
gian chúng ta ở chung cũng không gọi là dài, nhưng là lại rất ăn ý với
nhau. Ta nghĩ bất luận kẻ nào đều không thể xen vào được.
Chính vì thế đã có một lần làm cho thị vệ bên người hắn không vui
thật lâu. Chính là nhìn đến hắn không vui, ta cũng là vui thật sự. Ai
kêu hắn lúc trước đối đãi với ta như thế.
Ta là tiểu nhân, lại là nữ nhân, cho nên tất nhiên có cừu ắt báo.
“Liễu Lăng, dừng tay đi” hắn đột nhiên nói lời thấm thía.
Mỗi khi hắn thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ liền luôn gọi tên của ta.
“Dừng không được” ta lơ đễnh cười.
Ý tứ trong lời nói của hắn sao ta lại không rõ, chính là nếu muốn ta
dừng tay, rời khỏi giang hồ, sợ là không thể dễ dàng được như vậy.
“Nha đầu, không phải lúc trước ngươi làm gì cũng đáp ứng ta hay sao?”hắn sâu kín thở dài.
“Kia không được tốt cho lắm, tính tình ta như vậy bị người ta gọi là
yêu nữ cũng là tất nhiên” ta vân vê vạt áo của hắn, cười sáng lạn như
hoa.
“Nhưng thật ra Tiểu Thành Thành, ngươi không chê ta là ta đã thấy tốt rồi”
Hắn cả giận nói “Ta như thế nào lại ghét bỏ ngươi?”
“Tiểu Thành Thành nhưng lại là Minh Nguyệt công tử, mà ta cũng là độc Mị yêu nữ. Chúng ta nhưng là chính tà không dung nhập nga~” ta vẫn như
trước vẫn vân vê vạt áo của hắn, bên môi lại nhếch lên nụ cười giảo
hoạt,
Hắn than nhỏ một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà xẹt qua hai má ta “Liễu Lăng vĩnh viễn là nha đầu hiểu rõ ta nhất”
Tâm của ta khẽ động, một cỗ lo lắng ở trong ngực lan tràn ra.
Ta nhớ quyết định ngày đó, hắn quả thực vẫn là Tiểu Thành hiểu ta nhất.
“Ân, Tiểu Thành Thành cũng vĩnh viễn là người ta thích nhất”
Ta hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn.
Một mùi hương thơm ngát thản nhiên tràn ngập chóp mũi của ta. Trên người hắn luôn có một loại sạch sẽ, mà mùi hương lại dễ chịu.
Lúc này, đúng là lúc trăng tròn nhất, ánh trăng theo cửa sổ rọi vào bên trong phòng.
Minh Nguyệt, không biết kia có còn là Minh Nguyệt sáng ngời nữa hay
không. Ta vụng trộm dò xét hắn, trong lòng đều có một phen cảm khái.
Ánh trăng bao quanh, thản nhiên tỏa ra một ánh hào quang quanh thân
hắn. Hắn áo trắng như tuyết, khuôn mặt giống như ngọc, tóc đen không có
gió mà bay bay, mông lung tựa hồ như thiên ngoại phi tiên, tình cảnh này đẹp như một bức họa.
Đột nhiên trong lúc bàn tay vốn đang ôn nhu vuốt ve tóc đen của ta,
bỗng dưng túm chặt tóc của ta, làm da đầu ta đau nhức. Khuôn mặt vốn
đang ôn nhu như ngọc giờ phút này chính là vặn vẹo thống khổ, nhưng lại
có vài phần hương vị dữ tợn.
Hắn đã muốn xuất hiện?