“Quả nhiên là bổn vương hiểu lầm, bổn vương còn tưởng rằng có thể ôm mỹ nhân về ?” ý cười của hắn càng đậm, giơ lên chén rượu hướng về phía
Khúc Nhược Vân kính “Còn thỉnh Khúc tiểu thư thứ lỗi, bổn vương thất lễ
.”
Dứt lời, ngửa đầu uống cạn chén rượu, lại quay đầu nhìn phía Vương Thượng “Phụ vương, nhi thần thất lễ .”
“Không sao, hôm nay chính là yến hội, mọi người có thể nói thoải
mái, quả nhân cũng hy vọng lục nhi có thể lập phi.” Vương thượng nhưng
thật ra lại không có chút tức giận, hoặc là nói hắn làm cho người ta cảm giác là yếu đuối, cái gì cũng không để ý.
Một đế vương như thế cũng thật là bi ai.
“Lục gia, Nhược Vân thích ngươi.” Một đạo thanh âm uyển chuyển vang
lên, mang theo vô hạn mềm mại, kia vốn là cô gái thẹn thùng không thôi,
giờ phút này dĩ nhiên ánh mắt đưa tình nhìn phía Cơ Lưu Tiêu, hơn nữa
dũng cảm như vậy, nhưng lại trước mặt nhiều người như vậy thổ lộ.
Xem ra lại là một cô gái tâm bị hắn bắt cóc được, chính là Khúc
Nhược Vân chẳng lẽ không thấy ra hắn căn bản chính là cố ý làm cho nàng
làm như vậy, tựa hồ là hướng mọi người chứng minh, là Khúc Nhược Vân tự
động đưa đến cửa.
Hay là nói nàng có tự tin trở thành Phượng Loan kế tiếp, thay đổi lãng tử phong lưu này?
Ta như thế nghĩ, ánh mắt lại không tự chủ được đặt tại trên người Cơ Lưu Tiêu, đã thấy đáy mắt hắn tràn đầy nghiền ngẫm, khóe miệng kia gợi
lên rõ ràng đó là một chút khiêu khích.
Hắn, quả thật là cố ý ?
Chính là…
Trong đầu đột nhiên linh quang vừa hiện, cuối cùng hiểu được dụng ý của hắn.
Ta và Khúc Nhược Vân cùng mặc đồ màu đỏ, ở trong mắt mọi người dĩ
nhiên nghĩ là có mục đích giống nhau, mà nay hắn lựa chọn Khúc Nhược
Vân, ta đây tất sẽ trở thành đối tượng để cho người khác giễu cợt.
Hắn, là muốn ta đi chủ động tìm hắn sao?
Nhưng là hắn sai lầm rồi, Nguyệt Liễu Lăng ta không cần nhất đó chính là cái nhìn của người khác.
Chính là…
Dụng ý của Hạ gia lại làm cho ta đoán mãi không ra.
“Phụ vương, một khi đã như vậy, nhi thần muốn lập Khúc tiểu thư làm
sườn phi, không biết phụ vương cùng hữu Thừa tướng cảm thấy như thế
nào?” Cơ Lưu Tiêu khóe miệng hơi hơi giơ lên, mặc dù không hiện rõ,
nhưng kia rõ ràng là một chút trào phúng.
“Lục nhi, Khúc tiểu thư tài mạo song toàn, lục nhi sao không lập
nàng làm chính phi?” Vương thượng liếc mắt nhìn Khúc Nhược Vân một cái,
lại ngược lại nói với Cơ Lưu Tiêu.
Cơ Lưu Tiêu đôi mắt buồn bã, làm như thở dài nói: “Nếu Thừa tướng
cảm thấy ủy khuất Khúc tiểu thư, như vậy bổn vương liền chỉ có thể bỏ
những thứ yêu thích. Bổn vương đã đáp ứng qua với Loan nhi, kiếp này
quyết không lập chính phi.”
Lời này vừa nói, mọi người đều là một mảnh ngạc nhiên, mà lại không
biết có bao nhiêu nữ tử bắt đầu hâm mộ Phượng Loan đã sớm mất kia?
Ta liếc mắt một cái, lại lập tức thu hồi tầm mắt.
Cơ Lưu Tiêu này thiện ác khó phân biệt, nguy hiểm đến cực điểm, cũng không biết trong những lời này, có mấy phần là thật, mấy phần là giả?
“Có thể trở thành sườn phi của lục gia, là phúc khí của tiểu nữ.”
Vốn là Khúc Thương Chi vẻ mặt nghiêm túc lại cũng lên tiếng phụ họa như
thế.
Vương thượng vừa nghe xong, thật là vui sướng, vì thế hôn sự coi như đã được xác định, chính là trong quá trình này nhất định sẽ trở thành
lời đồn mới trong Minh Nguyệt thành.
Chính là không biết Khúc Nhược Vân này, là hạnh phúc hay là bất hạnh?
Ta ngước mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, đã thấy nàng mặt đầy vui
mừng, kiều diễm càng sâu như trăm hoa đua nở ngày xuân, làm như chú ý
tới tầm mắt của ta, nàng cũng hướng ta trông lại, chính là nơi đó mặt rõ ràng là đắc ý cùng trào phúng, chắc đang giễu cợt ta bị thua.
Đắc ý đi… Cũng không biết kết quả hôm nay có lẽ sẽ trở thành nỗi hối hận mai sau….
Ta cũng cười, cười đến bừa bãi, kể từ đó, ngược lại là nàng vội vàng tránh né ánh mắt của ta.
Hạ Diệp tựa hồ cũng không có biểu tình gì, mà Hạ Nguyệt Sanh vốn là
sủng ta đến cực điểm cũng là một bộ trầm tư, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì…
Thôi, ta quản ân ân oán oán của bọn họ để làm chi?
Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi.
Còn lại cái gì đều không trọng yếu…