Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 36: Cân quắc hào nữ (3)




Vương thượng…” Mama còn muốn nói cái gì, nhưng đã bị vương thượng cắt ngang lời nói, “Tô phu nhân, quả nhân cảm thấy tính tình ngươi nghiêm nghị, cho nên chưa bao giờ dùng quy củ cung đình này trói buộc ngươi, nhưng là ngươi cũng đừng nên làm quá phận. Hôn sự này là chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, ngươi cần gì phải cưỡng cầu.”
Khi nói chuyện, vương thượng đem tầm mắt nhìn về phía ta cùng Cơ Lưu Hiên, đánh giá thật lâu sau mới hỏi : “Ngũ nhi, ngươi muốn kết hôn cùng Nguyệt Nhiễm không?” Hắn chung quy là đem vấn đề đặt lên Cơ Lưu Hiên, chuyện như thế này, nữ nhân dù có được sủng ái như thế nào, vẫn là không thể tự mình chọn lựa. Thật là buồn cười? Cái thế tục gọi là trọng nam khinh nữ ta khinh, lại không biết có phải hay không là ta quá mức không kềm chế được?
Chính là giờ phút này, không phải thời điểm ta nên tỏ vẻ bất mãn, cho nên ta chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi Cơ Lưu Hiên trả lời. Cơ Lưu Hiên ngáp một cái, một bộ dạng hoang mang như mới tỉnh rượu không lâu “Phụ vương, người đang hỏi con à?” Bộ dáng như thế, rõ ràng chính là làm bộ, lại không biết rốt cuộc vì sao hắn ở trước mặt người khác làm bộ dạng nghèo túng như thế. Vương thượng nhíu mày, mà đáy mắt có chút lại rõ ràng nổi lên vài phần ý cười, không chút nào che dấu. “Ngũ nhi, ngươi bao lâu nữa mới có thể…” Vương thượng còn chưa có nói xong, Cơ Lưu Hiên lại mờ mịt không biết làm sao lôi kéo vạt áo của mama “Mama, ta như thế nào ở trong này? Ta rõ ràng nhớ rõ ta đang ở Trình lâu uống rượu cơ mà.” Lời này vừa nói ra, sắc mặt vương thượng lại khó coi vài phần, không còn hiền lành như vừa rồi. Trình lâu, thanh lâu lớn nhất trong Minh Nguyệt thành, nói vậy mọi người đang ngồi đây đều đã nghe qua. “Tiểu Hiên, ngươi…” Mamacực kỳ tức giận, muốn hỏi cái gì, lại bị Cơ Lưu Hiên ôm cổ, vài tiếng trêu đùa theo miệng hắn tràn ra, “Tiểu Tình Tình, đến, giúp ta uống rượu nào.” Ở trong mắt mọi người, chỉ nghĩ là hắn đang say khướt, nhưng là chỉ có ta cùng mama hiểu được, là hắn đang làm bộ. Mama than nhẹ một tiếng, nói vài lời không thể nghe được, cuối cùng nàng hướng Cơ Lưu Hiên thỏa hiệp, xoay người nói với vương thượng: “Vương thượng, là lão thân thất lễ, ta đem Tiểu Hiên mang đi.” Trên giang hồ ít người biết được Liễm Vân công tử danh chấn giang hồ lại có khi giả ngây giả dại như vậy, thật không biết dụng ý của hắn là gì nữa? Mama kia hình như cũng không biết thân phận kia của Cơ Lưu Hiên, trong ánh mắt luôn mang theo sự bất đắc dĩ, tuy biết hắn đang giả ngây giả dại, lại không thể khuyên can được, nên muốn tìm một người để quản hắn. Nhưng là, ta nhất định không phải người kia của hắn… Mặc kệ là ở trên giang hồ hay tại đây trong cung đình này cũng thế. Trên giang hồ, ta là yêu nữ, hắn là Liễm Vân công tử, chúng ta chính tà đối lập.
Bên trong cung đình, ta lại là Hạ Nguyệt Nhiễm, mà hắn trong suy nghĩ của ta cũng là người không thể chạm vào. Hắn là người như vậy, hành động nào đều có dụng ý, đúng là hồ ly chuyển kiếp mà.
“Ngươi đem hắn dẫn đi đi.” Vương thượng vung tay lên, mama liền kéo Cơ Lưu Hiên đi ra ngoài. Bọn họ dần dần đi xa, nhưng vẫn còn vang lại vài tiếng mê sảng của Cơ Lưu Hiên, lại nghĩ đến dáng vẻ kia là cố ý, chắc là đang che dấu chính mình. Bị bọn họ lôi kéo đến đây rồi nên ta khó thoát khỏi chuyện phải tham gia yến hội, đáy lòng không khỏi nguyền rủa Cơ Lưu Hiên một phen. Yến hội, vẫn là nhàm chán như vậy, nếu ta có thể lựa chọn, ta tình nguyện ở trên cỏ ngẩn người, cũng không nguyện xem những thiên kim đại tiểu thư này biểu diễn. Ta không phải đang xem các nàng biểu diễn, cũng không hiểu những điều tốt đẹp này, mà các nàng cũng không phải vì ta mà diễn, các nàng muốn diễn cho các vị tôn quý Vương gia này xem… ************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.