Đang mải suy nghĩ, không tự giác ta đã đi đến bên trong vườn hoa hải đường nhất thời nổi lên hứng thú, liền giẫm lên những cánh hoa màu hồng đầy đất bước vào bên trong.
Hải đường kia là tây phủ hải đường*, hoa hải đường toàn là cực phẩm, hoa đa phần không có mùi, chỉ có tây phủ hải đường tỏa ra hương thơm
ngào ngạt, khi hoa chưa nở, nụ hoa đỏ tươi, nhiều điểm giống như yên
chi, sau khi hoa nở dần có màu hồng phấn, nhị hoa giống như ánh bình
minh (màu yên chi: màu đỏ sáng)
Lúc này đang là đầu hạ, là thời gian hải đường nở rộ, đóa đóa hồng nhạt
bắt đầu nở rộ, phong cảnh như họa, ta không tự chủ được hướng chỗ sâu
nhất của hải đường hoa lâm mà bước vào, chỉ là nhất thời tham luyến cảnh đẹp, lại khen cho ta quá mức nhàn nhã, không có việc gì làm nên chỉ có
thể phong nhã, học người ngắm hoa mua vui.
Hải đường nơi này, so với lần hoa nở rộ toàn màu hồng bên Phượng
Loan kia lại có một phong vị khác, ta khi nào lại thành người yêu hoa
thế này?
Chính là lần kia… Cũng không phải là nhìn hoa không, mà còn thấy được cảnh xuân vô hạn…
Suy nghĩ kia làm ta không khỏi nhíu mày, thản nhiên trào phúng.
“Bất Nhàn…” Một tiếng gọi mang theo vô hạn tình ý đột nhiên kéo suy nghĩ của ta trở về.
Ta theo bản năng trốn vào sau thân cây hải đường gần đó, mà mắt lại nhìn về phía phát ra thanh âm mơ hồ kia.
Bất Nhàn? Là Thủy Bất Nhàn sao?
Suy nghĩ của ta lập tức được chứng thật, đứng ở cách đó không xa,
một nữ tử thân áo trắng thanh nhã lạnh lùng, không phải Thủy Bất Nhàn
thì là ai vào đây nữa?
Chính là vì sao nàng lại ở chỗ này?
“Bất Nhàn.” Lại là một tiếng gọi, mang theo nồng đậm tình ý.
Tầm mắt của ta nhìn theo Thủy Bất Nhàn, và một nam tử đang đi bên cạnh.
Nếu ta không nhìn lầm thì nam tử có vẻ mặt ôn nhu đúng cạnh nàng, là người ở trước mặt người khác có vẻ mặt lãnh liệt tam Vương gia Cơ Lưu
Phong.
Hắn tuy rằng không thể so sánh cùng với đông tà tây độc, nhưng cũng
được coi như là danh tướng đương thời, hắn nắm trong tay binh quyền,
cùng Cơ Lưu Tiêu chẳng phân biệt được cao thấp.
“Phong ca ca, huynh đến làm chi, sao lại nhìn Bất Nhàn như vậy?” con ngươi đen của Thủy Bất Nhàn vốn trong suốt lạnh lùng, giờ phút này
chính là hiện lên ý cười ôn nhu.
Nụ cười kia trong nháy mắt cơ hồ có thể đoạt đi tầm mắt mọi người.
Quả nhiên là phong hoa tuyệt đại nữ tử.
Cơ Lưu Phong trong mắt vẫn ôn nhu như cũ “Bởi vì thật lâu không thấy được Bất Nhàn, cho nên nhìn không đủ.”
“Phong ca ca, thuộc hạ của huynh mà nhìn thấy huynh như vậy có thể
hay không có suy nghĩ khác?” Thủy Bất Nhàn hỏi, trong mắt mang theo vài
phần giảo hoạt.
Cơ Lưu Phong vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Bất Nhàn, cười nói: “Chỉ vì một mình nàng mới biểu hiện ra.”
Cảm tình này, hình như trong cung, mọi người đều thích hẹn hò ở vườn hoa thì phải?
Một lần trong bụi hoa ở Phượng Loan gặp được một màn cảnh xuân, mà
hôm nay lại gặp đúng lúc hai người này một phen dò xét nùng tình mật ý,
thật không biết là vận khí của ta rất tốt hay sao nữa?
Vẫn phải nói người trong cung này không có ta sẽ nhàm chán như vậy, không thể một đường xông loạn?
“Phong ca ca…” Một tiếng gọi, kiều mỵ vô cùng, thế nào lại không còn một chút bóng dáng thanh nhã và lạnh lùng.
Cơ Lưu Phong đem Thủy Bất Nhàn ôm vào trong lòng, cười đến vô cùng
kiêu ngạo “Ta nhất định sẽ bị nam nhân trong thiên hạ đố kị đến chết
mất, bởi có thể độc chiếm vẻ mặt này của nàng.”
Tiếng cười sung sướng mà vui, hai người kia ôm nhau là triền miên như thế, lưu luyến, lại hoàn mĩ giống như một bức họa.
Ta ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ, mắt vẫn không rời khỏi hai thân ảnh kia.
Xem ra, Thủy Bất Nhàn cùng Cơ Lưu Phong là một đôi, nói như vậy Cơ
Lưu Phong sẽ trở thành vương thượng tiếp theo của Đông Hải quốc.
Cơ Lưu Tiêu giống như tới một mức độ nào đó so với Cơ Lưu Phong sẽ kém hơn một bậc.
Không biết vì sao, nghĩ đến đây, tâm tình ta lại trở nên phi thường tốt.
Xem ra Cơ Lưu Tiêu tự xưng là phong lưu đa tình, đúng vẫn là phải
bại trên tay Thủy Bất Nhàn, bằng không hắn cũng sẽ không bỏ qua Thủy Bất Nhàn mà thú Khúc Nhược Vân.