“Vương thượng tựa hồ đối với Hạ tiểu thư đặc biệt sủng ái.” Vương hậu cố ý vô tình nhắc tới.
Vốn tưởng rằng Cơ Vô Nhai sẽ cười đạm bạc như trước, nhưng là lúc
này đây hắn cũng là có chút nghiêm túc nói: “Vương hậu, chuyện của quả
nhân, quả nhân tự biết có chừng mực.”
Vương hậu cũng không có nói thêm câu gì nữa, đối với Cơ Vô Nhai có vài phần kiêng kị như trước.
Chính là tư thái cao cao tại thượng của nàng lại chưa bao giờ biến
mất, ánh mắt của nàng nhìn ta luôn mang theo miệt thị, hoặc là có thể
nói mang theo vài phần oán hận, giống như là ta đoạt hết thảy mọi thứ
tốt đẹp của nàng vậy.
Này, quan hệ giữa Hạ gia cùng Khúc gia thật sự kém như thế sao?
Bầu không khí vốn đang hài hòa, bởi vì vương hậu gia nhập mà trở nên nặng nề. Chỉ trong chốc lát, Cơ Vô Nhai liền phất tay ý bảo cho chúng
ta đều lui xuống.
Vương hậu khẽ hừ một tiếng, liền kiêu ngạo mà xoay người rời đi, mà ta cũng về Nhiễm Nguyệt các của ta.
Trong cung càng ngày càng thật sự là phát ra phiền muộn, ta bắt đầu
hoài niệm những ngày ở trên giang hồ gây sóng gió, giờ phút này ta lại
có loại cảm giác tình nguyện bị ngàn vạn người đuổi giết, còn hơn là lúc này phải luôn lo lắng đề phòng.
Ở trong này, nhìn như an toàn, kỳ thật lại dấu diếm sát khí, cũng không thể so được với những ngày thoải mái trên giang hồ.
Mị chết tiệt, thất thải kỳ thạch chết tiệt, ta không khỏi thấp giọng nguyền rủa một phen, sau đó không hề tao nhã ngã xuống trên giường.
Hôm nay Phong Nhi trở về tướng phủ, nhưng thật ra cũng làm nơi đây
thanh tĩnh mấy phần, bất tri bất giác không lâu sau liền đã ngủ.
Lúc tỉnh lại là, đã là ban đêm.
Đứng dậy, đi ra phòng, liền phát hiện trên bàn sớm đã có một bàn đầy đồ ăn, cung nữ Thanh Nhi hầu hạ ở bên ngoài vừa nhìn thấy ta liền đi
lên “Quận chúa, nô tỳ lập tức đi hâm nóng đồ ăn”
“Thanh Nhi, không cần, ta chính mình đi phòng bếp nhìn một cái.” Ngủ lâu như vậy, cũng nên đi ra ngoài dạo một chút.
Bởi vì sớm biết thói quen không kiêng nể gì của ta, Thanh Nhi cũng không nói cái gì nữa.
Vì thế ta liền một mình một người ra khỏi Nhiễm Nguyệt các, nhàn nhã đi dạo.
Đêm tối đen như mực, chỉ có mấy chiếc đèn lồng treo trên cao ở hành lang dài trống trải của cung đình, tỏa ra ánh sáng lay động ảm đạm, có vẻ
phá lệ tịch liêu.
(*tịch liêu: Tịch mịch và hoang vắng )
Nhiều ngày âm thầm điều tra, ta cơ bản biết thất thải kỳ thạch bị Cơ Vô Nhai phân biệt ban cho bẩy đứa con trai của hắn, cho nên thất vị
Vương gia của Đông Hải quốc, mỗi người trên người đều có một thải kỳ
thạch, mà ta đã thấy qua Cơ Lưu Tiêu đó là kỳ thạch màu đỏ, phượng diễm.
Giờ phút này, một bóng đen đột nhiên hiện lên, cơ hồ là trong nháy
mắt, trên tay của ta có một mảnh giấy, mà chờ ta ngẩng đầu lên, bóng đen kia sớm biến mất không tung tích.
Ta mở ngay mảnh giấy ra, nương theo ánh sáng mỏng manh kia nhìn thấy dòng chữ ít ỏi trên mặt giấy “Ngày mai sau giờ ngọ(*), Cách Phượng cung gặp. Mị.”
(*giờ ngọ :11 – 13 giờ )
Mị, hắn rốt cục còn có lương tâm đến xem ta.
Ta đem giấy vo tròn lại, theo sau về tới Nhiễm Nguyệt các mới thiêu hủy nó thành tro tàn.
Chính là Mị truyền tin tới thời điểm thật không đúng lúc, làm cho ta đều đã quên mục đích của mình, thế cho nên ngủ thẳng đến nửa đêm mới
phát hiện mình còn chưa ăn bữa tối, lại không muốn nửa đêm thức dậy đi
tìm đồ ăn, vì thế chỉ có thể một bên mắng hắn một bên chìm vào giấc ngủ.