Ta không hiểu Cơ Lưu Tiêu, ta cũng không hiểu Cơ Vô Nhai, hoặc là
mọi người bên trong hoàng thất này quá mức phức tạp, bọn họ thiệt tình
sớm đã bị tầng tầng ngụy trang vùi lấp.
Cơ Vô Nhai vì sao phải mượn Thủy Bất Nhàn làm cho các con của mình tranh đoạt vương vị?
Hắn làm như thế là vì ai?
Cơ Lưu Tiêu không hiểu, thân là người trong giang hồ như ta lại càng không thể hiểu nổi.
Ta không biết qua bao lâu, chỉ nhớ rõ bọn họ đối diện lẫn nhau thật
lâu, tựa hồ đang truyền lại cho nhau cái gì đó, lại tựa hồ có cái gì đó
phát ra ở trong tầm mắt dây dưa của bọn họ.
Rốt cục, vẫn là Cơ Lưu Tiêu thu hồi tầm mắt trước, yêu mị cười nói:
“Phụ vương, nếu không có việc gì phân phó nữa, nhi thần xin cáo lui .”
Nói xong, Cơ Lưu Tiêu liền xoay người, vạt áo màu đỏ ở không trung xẹt qua một độ cong xinh đẹp, sau lại quy về tại chỗ.
Hắn đi bước một ra đến cửa, giống như đi lững thững thản nhiên trong sân vắng, mà Cơ Vô Nhai phía sau hắn lại đột nhiên mở miệng nói: “Lục
nhi, con vẫn còn hận quả nhân sao?”
“Phụ vương, chuyện trước kia chớ nhắc lại nữa, chỉ có thể trách con cùng Phượng Loan vô duyên.” Cơ Lưu Tiêu dừng bước, nhưng không có quay
đầu lại, lời nói buồn rầu nhỏ như tiếng mèo kêu theo trong miệng hắn
tràn ra, lưu chuyển tại đây bên trong yên tĩnh.
Ta thực không biết tà vương phong lưu vô tình như thế cũng sẽ có một màn này , thực giống như là đang cực lực che dấu bi thương, không còn
khí thế ức chế, ưu sầu tùy ý thản nhiên tràn đầy mà ra.
Phượng Loan chết vì tai nạn chẳng lẽ có liên quan đến Cơ Vô Nhai?
Chuyện bên trong cung đình này quả thực phức tạp…
“Phụ vương, chúng ta thử đánh cược với nhau, xem cuối cùng ai sẽ thắng.” Cơ Lưu Tiêu nói xong câu đó, liền thẳng rời đi.
Đợi cho mạt màu đỏ kia hoàn toàn biến mất, Cơ Vô Nhai mới lẩm bẩm: “ Đánh cược sao? Có lẽ là thế, chính là lại không thể không đánh cược.”
Rồi sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sâu kín mà nói, “Tiểu Cẩn, có lẽ là nàng đã đúng. Thứ quyền lợi này, thật sự sẽ làm cho người ta mất đi nhiều lắm. Không biết ta hiện tại buông tay có còn kịp
không? Mặc kệ như thế nào, ta phải bảo hộ con của chúng ta.”
Ở một khắc kia, ánh mắt hắn ôn nhu như nước, giống như nữ tử hắn gọi trong miệng kia đang ở ngay tại trước mắt hắn.
Nói là người vô tình, lại là cố tình đúng vẫn là một người còn có tâm si tình.
Chính là nếu đến một ngày hắn phát hiện nữ nhi mà mình dành hết mọi
sủng ái, chẳng qua là một kẻ giả mạo, hắn có thể hay không dù ở chân
trời góc biển cũng phải đuổi giết ta?
Nghĩ thế, ta không khỏi rùng mình, nếu như quả thật có một ngày như
thế, Nguyệt Liễu Lăng ta cũng thật sẽ không hề có chỗ dung thân.
Cơ Vô Nhai đứng thật lâu sau mới rời đi, mà ta đợi hắn rời đi không lâu sau đó mới vụng trộm về tới Nhiễm Nguyệt các.
Tuy rằng không có biết được nội dung thực tế, nhưng là ta theo văn
thư bên trong này biết được, Cơ Vô Nhai đều không phải là như ta đã điều tra, đem thất thải kỳ thạch phân biệt ban cho bẩy người con trai, trừ
bỏ thái tử thanh vân, Cơ Lưu Tiêu phượng diễm, còn có một khối phá
nguyệt ở trên người Cơ Lưu Phong , còn lại vẫn như cũ ở trong tay Cơ Vô
Nhai. (thanh vân, phượng diễm, phá nguyệt là tên thất thải kỳ thạch)
Không biết hắn đang cất giấu ở nơi nào?
Nếu ta hướng hắn mở miệng xin, hắn có cho ta không?
Đêm rất yên tĩnh, ta trừ bỏ nghĩ đến chuyện về thất thải kỳ thạch
ra, ta còn nghĩ đến Dạ Khuynh Thành, ta hoài niệm hắn cười ôn nhu dung
túng, tưởng niệm cảm giác ngón tay thon dài của hắn xuyên qua sợi tóc
của ta, càng muốn tưởng niệm hắn sủng nịch gọi ta nha đầu.
Mỗi khi nhớ lại một khắc kia, ta liền hận không thể lập tức chạy vội đến bên người hắn, nhưng là hắn lại có hay không còn đang ngủ say?
“Tiểu Thành Thành, nếu ngươi đang ngủ ta tìm không thấy ngươi thì làm sao bây giờ?” ta từng hỏi hắn như thế.
Khi đó hắn cười nói với ta “Nếu là nha đầu, ta liền nhất định có thể cảm nhận được.”
Chính là hắn có thật sự cảm giác được ta đang nghĩ về hắn không?