Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 57: Ba ngàn mĩ quyến (2)




Vì thế, ta thu lại tất cả cảm xúc, cười đến như hoa thẹn thùng, giọng nói nhè nhẹ, ngọt ngào theo miệng tràn ra, mang theo sự xinh đẹp cùng mị hoặc mà nữ tử nên có “Vậy thì đa tạ ca ca phu quân.” Ai nhìn thấu ai? Là ai bị ai nhìn thấu? Trong trò chơi này, theo từ lúc ta là thế thân Hạ Nguyệt Nhiễm, sau liền đã muốn bắt đầu không khống chế được, cũng không phải ta có thể nắm bắt được. Nếu thất thải kỳ thạch của vương thất Đông Hải này, nếu thật sự có thể thực hiện được nguyện vọng năng lực như người ta nói, ta chỉ mong Mị biến mất, làm cho tất cả trở về thời điểm ban đầu, sau đó ta vẫn như cũ làm Nguyệt Liễu Lăng của Dạ Khuynh Thành, từ nay về sau chỉ làm nha đầu độc nhất vô nhị của hắn. Đầu ngón tay của Cơ Lưu Tiêu xuyên qua giữa làn tóc đen của ta, cực kỳ giống cảm giác Dạ Khuynh Thành từng vỗ về chơi đùa tóc đen của ta, chính là động tác của Cơ Lưu Tiêu rất thành thục như là đã từng luyện tập, tựa hồ đã búi tóc rất nhiều lần rồi. Hắn, cũng từng như thế vì Phượng Loan búi tóc sao? Hắn, là thật sự yêu Phượng Loan như vậy sao? Có một số việc không có cố ý suy nghĩ, nhưng lại tò mò vạn phần. Không khí là yên tĩnh, tràn ngập cái loại cảm giác thản nhiên gì đó, lại là phủ thêm vài phần ái muội. Ta chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cùng hắn cũng sẽ có thời khắc như vậy . “Xong rồi, Tiểu Nhiễm.” Hắn cúi người ở bên người ta, cùng ta cùng nhau nhìn vào người trong gương. Một khắc kia, ta nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có một chút mê hoặc. Hơi thở ấm áp kia của hắn thổi phun ở bên tai của ta, chóp mũi của ta tràn ngập hơi thở mát lạnh hoàn toàn là thuộc loại của hắn, sạch sẽ dễ ngửi, cùng Dạ Khuynh Thành giống nhau. Mê hoặc, bất quá là ở trong phút chốc, quay đầu lại ta dĩ nhiên là khôi phục lý trí, cười trêu ghẹo “Không nghĩ tới ca ca phu quân tay nghề tốt như vậy, nếu có một ngày vương gia được rảnh rỗi, có thể đến hầu hạ bổn cô nương được không.” Quay đầu, ta nhìn hắn nói cười thản nhiên “Thế nào? Tiểu Lục Lục.” “Nếu Tiểu Nhiễm nguyện ý, bổn vương về sau chỉ búi tóc cho một mình nàng.” nụ cười kia, lời nói kia, một tia biểu hiện nhiều điểm tình cảm bên trong lộ ra kia đều tựa hồ ôn nhu giống như gió xuân, tựa hồ nam tử trước mắt chính là phu quân của ta. Chính là, cả hai chúng ta đều hiểu được hắn không phải, cũng không có khả năng đó. Bất quá mặc dù là giả tướng, vẫn là sẽ có thật sự mê hoặc, tựa như diễn viên trên khán đài kia, biết rõ chính mình là đang diễn trò, lại sẽ nhịn không được nhập tâm vào vai diễn. Nơi này sinh ra tựa như để diễn trò, mà chúng ta là những người tài nghệ kỹ càng còn hơn cả diễn viên. Ta ngửa đầu nhìn hắn, lời nói mang theo vài phần cảm khái “Nếu chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ca ca có hay không sẽ yêu thương ta càng nhiều ?” Xây dựng không khí là hắn, ta cũng bồi hắn. Hắn tinh thần có một chút hoảng hốt, theo sau vươn tay nhẹ nhàng mà xẹt qua hai má của ta, đầu ngón tay của hắn lo lắng ở trên gương mặt của ta vuốt nhẹ, thản nhiên lại như thật mềm mại nhẹ nhàng thẩm thấu vào da thịt. “Thế gian này vốn bản không có nếu, ca ca chỉ có thể nói cho nàng, ta sẽ sủng Tiểu Nhiễm.” trong con ngươi của hắn giống như dạng ngàn vạn sủng nịch, tựa như thẳng tắp hướng ta vọt tới. Là thật? Hoặc là giả? Ta xem không rõ, cũng phân không rõ, chỉ là có chút cảm giác thật hay giả cũng thế, thời gian này, địa điểm này, người này, tất cả cũng chỉ là diễn trò, chớ quá mức để ý. Cười sáng lạn như hoa, chính là ngay cả ta chính mình đều không biết là thật hay là giả, liền như vậy cười nở rộ chỉ ở khắc này mà thôi. Này hết thảy tựa như ảo mộng, chính là mặc dù là hoa trong gương, trăng trong nước thì đã sao, có vài thứ luôn có thể thật sự là đang tồn tại. (*hoa trong gương, trăng trong nước: ý chỉ là cảnh đẹp nhưng có vẻ mờ ảo không có thực)
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, đánh vỡ chúng ta trong lúc đó đang đánh giá lẫn nhau, hắn mở cửa đi ra bên ngoài, ta cũng đi theo phía sau hắn. Lọt vào trong tầm mắt là ba ngàn mĩ quyến đẹp như hoa, yến gầy hoàn phì (*), cái gì cần có đều có. (*yến gầy hoàn phì : ý nói các dạng cô nương đầy đặn như Dương Ngọc Hoàn hay mong manh như Triệu Phi Yến đều có cả ) Kia đi đầu tất nhiên là mấy ngày độc thủ không khuê (*) Khúc Nhược Vân. Lời tác giả :
Khụ khụ… Mọi người tựa hồ đối với chuyện trước khi Liễu Lăng mất trí nhớ thực cảm thấy hứng thú, này mọi việc sớm muộn sẽ chậm rãi cởi bỏ. Về phần nàng rốt cuộc là ai? == tạm thời không nói. Muộn nhưng sẽ mau biết, khả năng mọi người không thích quá lâu, trước kia mọi người đều biết nói văn muộn luôn luôn là thật là giả khi giả cũng thực, hiện tại nhìn đến hết thảy cũng không tất là thật . Liền màu đỏ tím, (*^ ε^*). PS: cảm tạ mọi người duy trì, hẹn gặp lại (*^ ε^*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.