“Nhị ca.” Ta lên tiếng chào.
“Ừm.” Hắn khởi điểm chính là khẽ lên tiếng, theo sau lại giống như
nghĩ đến cái gì đó nói: “Nhiều năm không thấy, nha đầu có phải hay không đều đã quên vị nhị ca này.”
Lúc trước Hạ Nguyệt Sanh gọi ta là nha đầu, như vậy sủng nịch cùng
mềm nhẹ, ta liền coi như Dạ Khuynh Thành, mà lúc nam tử trước mắt gọi ta như thế, ta liền cảm thấy có một loại cảm giác áp bách vô hình.
Có lẽ liên quan đến hắn quá lạnh lùng đi.
Ta nở một chút tươi cười “Như thế nào lại có thể như vậy, Tiểu Nhiễm đương nhiên nhớ rõ nhị ca. Nhị ca lần này trở về đừng đi nữa, chờ có
thời gian chúng ta có thể cùng nhau tâm sự, Tiểu Nhiễm có rất nhiều điều muốn nói cùng nhị ca.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều mang theo vài phần kinh ngạc nhìn về phía ta.
Ta vốn chỉ là nói lời khách sáo, lại đã quên tùy vào thời điểm mà không nên nói nhiều, sẽ phạm phải sai lầm.
Xem ánh mắt của mọi người, ta tựa hồ nói sai cái gì rồi, trước kia chẳng lẽ là Hạ Nguyệt Nhiễm sợ Hạ Nguyệt Tiêu hay sao.
Bởi vì Mị cho ta quá ít tư liệu về Hạ Nguyệt Tiêu, giờ phút này ta
thật là có vài phần lo lắng, bọn họ sẽ không phát hiện cái gì rồi đó
chứ?
Nào biết Hạ Nguyệt Tiêu lại đem những lời khách sáo coi như nói
thật, khóe môi khẽ nhếch, trên mặt lạnh lùng cũng dịu đi vài phần “Nhị
ca chờ những lời này của muội thật lâu rồi. Huynh nghĩ đến muội không
bao giờ sẽ để ý đến nhị ca nữa.”
Quả nhiên, Hạ Nguyệt Nhiễm cùng Hạ Nguyệt Tiêu quan hệ cũng không tốt như ta đã nghĩ.
Chính là một lời nói như thế của Hạ Nguyệt Tiêu lại cho ta một cái thang đi xuống.
Vì thế ta hơi vài phần phiền muộn, thản nhiên mà nói “Chuyện trước kia chớ nên nhắc lại, mọi người đều nên quên đi.”
“Nha đầu nói rất đúng, có một số việc đã trôi qua liền hãy quên đi.” Hạ Nguyệt Sanh đi ra hoà giải.
Mà tam phu nhân ở một bên cũng vui vẻ nói: “Tiểu Nhiễm là một đứa bé tốt, tất nhiên là sẽ không để ý đến những chuyện này”
“Nếu đã trở lại, liền cùng nhau ăn cơm đi.” Một lời của Hạ Diệp làm mọi người liền quay lại, ngồi xuống chỗ của mình.
Cơ Lưu Tiêu thủy chung không có mở miệng, chính là ở một bên nhìn, cười như không cười.
Mà ta lại thủy chung không biết, Hạ Nguyệt Nhiễm cùng Hạ Nguyệt Tiêu trong lúc đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, xem ra việc sắm vai người khác này, đúng là vẫn còn có vài phần khó khăn, cũng may mắn người khác cũng không có nhận thấy được cái gì.
Trong phòng im lặng, bởi vì Hạ Nguyệt Tiêu gia nhập, không khí tựa
hồ trở nên ngưng trọng vài phần, ta cũng không như cũ làm khuấy động
không khí vui vẻ, chính mình chỉ lo ăn cơm.
Dù chưa có ngẩng đầu lên, nhưng ta vẫn cảm nhận được ánh mắt của Hạ
Nguyệt Tiêu thỉnh thoảng lại xẹt qua ta, mang theo vài phần khác thường.
Ta cuối cùng cảm thấy hắn tựa hồ có chỗ nào đó không đúng?
Ánh mắt hắn nhìn Cơ Lưu Tiêu thậm chí có vài phần địch ý, cũng không biết có phải là do ta quá mức nhạy cảm hay không.
Đại phu nhân tựa hồ cấp cho Hạ Nguyệt Tiêu một sự ra uy, lên tiếng
châm chọc nói: “ Hạ gia từ bao giờ đã trở nên tùy tiện như thế, có thể
để cho người nghĩ đến liền đến, còn muốn đi liền đi…”
Dư âm còn tại không trung quấn quanh, Hạ Nguyệt Tiêu một ánh mắt
lạnh như băng mà sắc bén đột nhiên vọt tới, làm đại phu nhân sợ tới mức
lập tức im miệng, tìm kiếm Hạ Diệp giúp.
Chính là Hạ Diệp lại chưa mở miệng, tùy ý không khí giương cung bạt kiếm này tiếp tục lan tràn.
Vì thế một bữa cơm này, thật đúng là thật nhạt nhẽo vô vị.
Vì Hạ Nguyệt Tiêu là người trong chốn giang hồ sao?
Nhưng vài năm này ta vẫn chưa nghe qua danh hào của hắn.
Chính là chỉ nghĩ đến hắn cũng không phải là một người đơn giản.
Sau khi dùng bữa xong, nô bộc của lục vương phủ tiến đến tìm Cơ Lưu
Tiêu, sau vài câu thì thầm, hắn liền hướng người của Hạ gia nói lời cáo
từ, mà ta liền đương nhiên được giữ lại.
Thời điểm trước khi đi, hắn nói buổi tối tới đón ta hồi phủ, ta lên tiếng nhưng cũng không hỏi nhiều thêm cái gì.
Chính là nhìn vẻ mặt của hắn, hình như là có chuyện gì rất quan trọng………………