Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 70: Vì ai táng tâm (4)




Ta chậm rãi đến gần phòng ngủ, bên trong mơ hồ lộ ra ánh nến mờ nhạt. Có người? Nếu là hắc y nhân kia, hẳn là sẽ không can đảm thắp sáng đèn như thế. Đó là… Cơ Lưu Tiêu sao? Ta đến gần thêm vài bước, xuyên thấu qua tấm rèm. Còn chưa chờ cho ta nhìn rõ bên trong, phía sau liền có một đạo lực lượng lớn đẩy ta vào bên trong. Cửa bị ta mở ra, ta lảo đảo một cái liền ngã vào bên trong phòng. Hắc y nhân chết tiệt, nếu một ngày ta biết hắn là ai, nhất định sẽ “Hồi báo” hắn thật tốt. Nếu ta đối với Táng Tâm các không có hứng thú, thì sẽ không ngoan ngoãn như vậy mà đến, hắn thật đúng là đã cho ta là ngu ngốc sao? Chính là Hắc y nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao đến cả việc Mị tồn tại cũng biết? Chẳng lẽ hắn cùng Mị có liên quan? “Phanh…” Một thanh âm tiếng vỡ vụn thanh thúy đột nhiên vang lên, kéo lý trí của ta lại. Theo thanh âm nhìn lại, lại chỉ thấy Cơ Lưu Tiêu phong lưu thành tính kia giờ phút này chính nằm úp sấp ở trên bàn, một chén rượu đổ xuống, mùi rượu dày đặc tràn ngập toàn bộ gian phòng. Hắn… thì ra không phải đi đến chỗ của Khúc Nhược Vân, mà là tới nơi này nhớ lại Phượng Loan. Hắc y nhân kia muốn ta tới đây để xem một màn này? “Loan Nhi…” Cơ Lưu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, đôi con ngươi sáng rọi nhìn ta. Hắn say sao? Ta còn chưa kịp có phản ứng, hắn liền lảo đảo tiến đến chỗ ta, trong miệng còn không ngừng mà gọi “Loan Nhi, Loan Nhi…” Giờ phút này Cơ Lưu Tiêu thế nhưng không còn thấy một chút cảm giác tính phong lưu như ngày thường, ngay cả bóng dáng đàng hoàng đều hoàn toàn không có, chỉ có thâm tình trong ánh mắt kia, thâm thúy mà phức tạp. Hắn, thật sự say, nhưng lại đem ta xem như Phượng Loan. Ta theo bản năng trốn chạy, lại vẫn là bị hắn kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, như là sợ ta sẽ biến mất ngay lập tức. “Loan nhi… Đừng rời khỏi ta…” Cúi đầu, lời vô nghĩa theo miệng hắn thốt ra, mang theo vài phần yếu ớt khó thể có được. Tay ta ở giơ lên giữa không trung, nhưng lại vô ý thức buông thõng xuống. Giờ phút này hắn không còn là yêu nghiệt kiêu ngạo như ngày thường, nhưng lại yếu ớt làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Ta ngạc nhiên, theo sau lại tự mình giải thích. Nói tiếp mặc dù ta thật sự nghĩ như vậy thôi, cũng không phải là đúng tất cả, hắn ôm là như thế rất nhanh, làm ta không kịp phản ứng lại “Loan Nhi… Thực xin lỗi…” Cơ Lưu Tiêu mang theo men say, thì thào, một tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm tình khắc sâu như thế. Phong lưu như hắn, thì ra cũng từng yêu sâu đậm một nữ tử. Ta không biết cảm giác của chính mình lúc này, chỉ cảm thấy phức tạp, không hiểu nổi. Mắt xẹt qua người hắn, nhìn về phía sau, tầm mắt lưu chuyển, cuối cùng ngừng lại tại bức chân dung ở trên bàn, mặc dù chỉ là liếc mắt một cái, thân thể của ta đều đột nhiên run rẩy lên. Vì sao? Vì sao khuôn mặt nữ tử kia lại giống ta đến vậy, hay đó chính là ta? Ta không hiểu, chỉ cảm thấy trong lòng bắt đầu nổi lên ngàn vạn suy nghĩ, nói không ra phức tạp. Chẳng lẽ ta chính là Phượng Loan? Chẳng lẽ trước khi ta mất trí nhớ, ta chính là phi tử của Cơ Lưu Tiêu? Chẳng lẽ… Ta không dám đoán bừa, chính là đôi mắt cũng rốt cuộc không thể dời khỏi bức họa kia… Ta đã tưởng tưởng ra ngàn vạn lần, trước kia mình sẽ là một người như thế nào, lại chưa bao giờ nghĩ đến tình trạng này. Thiên hạ lại có hai người giống nhau đến vậy sao? Ta rốt cuộc có phải Phượng Loan hay không? Tâm ngũ vị tạp trần*, ta không biết ta là nên vui hay là nên buồn? (*5 vị ngọt chua cay đắng mặn trộn lẫn vào nhau.) Ít nhất giờ phút này, ta cũng không hy vọng đây là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.