Bên tai hoàn toàn nghe không thấy những lời vô nghĩa của Cơ
Lưu Tiêu, hoàn toàn đắm chìm ở bên trong khiếp sợ vừa rồi, cho đến khi một vật
gì đó ấm áp kề vào môi của ta, ta mới đột nhiên thu hồi lại lý trí.
Ta không cần…
Mặc dù trước kia là thật, nhưng giờ phút này ta căn bản là
cái gì cũng không biết.
Ta giãy giụa, nhưng không có chút tác dụng gì.
Đôi môi mang theo hương thơm của rượu, hôn trụ đôi môi của
ta, tùy ý nhưng lại mang theo ôn nhu.
Ta nhìn hắn, chỉ thấy đáy mắt hắn tất cả đều là vẻ nồng đậm
toát ra sự ưu thương.
Ta trước kia thích hắn sao?
Trong đầu bỗng nhiên có ý niệm như thế, làm ta đột nhiên hoảng
sợ, chẳng lẽ ta đã muốn thừa nhận chính mình là Phượng Loan sao?
Ánh mắt lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào bức họa kia, thế
này mới đột nhiên hiểu được, vì sao ngày đó ta nhìn thấy ba ngàn mĩ quyến kia,
lại sẽ cảm thấy quen thuộc, thì ra các nàng bên trong hoặc mắt, hoặc mi, hoặc
khuôn mặt, tất cả đều có vài phần giống ta, cho nên mới sẽ cảm thấy tựa hồ ở
đâu đã nhìn qua.
Cũng có lẽ là vì trong khoảng thời gian này, đã sớm thành
thói quen là dung mạo của Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên đối với bộ dáng của chính
mình, sinh ra vài phần mới lạ, cho đến khi thấy được bức họa, có một số việc mới
được rộng mở.
Chính là hắn… Thật sự yêu Phượng Loan như thế sao?
Tìm ba ngàn mĩ quyến cũng là bởi vì nàng sao?
Thú Khúc Nhược Vân cũng là bởi vì nàng múa điệu Phượng Loan
khuynh thành sao?
Tuy rằng trong tiềm thức đã muốn thừa nhận, nhưng tâm lại vẫn
như cũ, muốn phủ nhận chính mình có lẽ thật sự là Phượng Loan.
Cơ Lưu Tiêu, hắn rốt cuộc là vô tình hay là đa tình?
Trong khoang miệng tràn ngập tất cả đều là hương vị của hắn,
giờ khắc này ngay cả bên trong óc đều là ánh mắt của hắn, chính là ngay sau đó,
ta lại đột nhiên đẩy hắn ra.
Có lẽ là hắn quá mức say mê, cho nên giờ khắc này ta thuận lợi
đẩy hắn ra.
Ta còn là… Không cần…
Từ trước cho tới bây giờ ta chưa bao giờ có ý niệm muốn trốn
tránh ở trong đầu, giờ khắc này lại đã có một loại xúc động muốn trốn tránh.
Giờ phút này, ta bắt đầu oán hận chính mình, vì sao lại tò
mò như thế. Nếu ta không có tới, có phải hay không tất cả cũng sẽ không phát
sinh?
Hắc y nhân kia rốt cuộc là có mục đích gì?
Dẫn ta tới đây, vì để cho ta biết thân thế của chính mình
sao? Hay là nói đây vốn là một âm mưu mà ta không đoán ra được?
Vì sao hắn lại biết nhiều như vậy? Vì sao ta lại có cảm giác
hắn tựa hồ lúc nào cũng như đang ở bên cạnh ta?
Ta đi bước một lui về phía sau…
Mà Cơ Lưu Tiêu cũng khó hiểu nhìn ta “Loan nhi, làm sao vậy?
Nàng tức giận sao? Nàng vẫn còn tức giận ta sao?”
Cơ Lưu Tiêu, không được kêu, không được kêu…
Đáy lòng của ta không tiếng động hò hét.
Chính là hắn căn bản nghe không được, vẫn là mang theo ánh mắt
ưu thương, vẫn là như vậy thâm tình nhìn ta, vẫn là khó hiểu hỏi: “Loan nhi… Ta
biết ta không nên tìm nhiều nữ nhân như vậy, ta không nên mưu toan ở trên người
của các nàng tìm được hình bóng của nàng, Loan nhi, ta…”
Ta không muốn nghe…
Xoay người, ta đột nhiên rời đi, thậm chí ngay cả khinh công
đều dùng tới.
Ta nghe được Cơ Lưu Tiêu ở phía sau gọi tên ta, chính là ta
không muốn nghe, thật sự không muốn nghĩ tới.
Nhưng thời điểm đi được nửa đường vẫn là quay đầu lại, đã thấy
hắn thế nhưng ngã xuống đất, một bộ dáng nghèo túng.
Quả thực vẫn là thật sự say… Nhưng là vì sao phải là rượu?
Nếu hắn không có say, có lẽ ta một bước tiến đến Táng Tâm
các liền đã bị hắn ngăn cản, liền cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy bức họa của
Phượng Loan.
Chính là tất cả lại không như thế, tất cả sớm đã được định
đoạt.
Ta cuối cùng quay đầu lại, bước đi nhẹ nhàng rời khỏi nơi
đó.
Thì ra, Nguyệt Liễu Lăng ta cũng sẽ có một ngày như thế này.
Phượng Loan? Phượng Loan?
Ta vì sao phải đối với nàng tò mò? Bởi vì ta vốn là nàng
sao?