“Mị Mị?” Ta nghi hoặc nhìn hắc y nam tử đứng ở đầu tường.
Một khắc trước, ta thi triển khinh công ly khai Táng Tâm các, trong
lòng suy nghĩ chỉ có thoát đi, lại không nghĩ rằng sẽ ở đầu tường của
lục vương phủ nhìn thấy Mị.
Từ lần rời khỏi kia, Mị liền chưa bao giờ xuất hiện qua, vì sao hôm nay lại ở chỗ này?
Chẳng lẽ hắc y nhân vừa rồi chính là Mị?
Ý tưởng như thế đột nhiên xuất hiện ở trong đầu ta, lại vẫn là không xác định được nhìn về phía hắn.
Nghe tiếng, Mị vốn đang nhìn lục vương phủ, liền cúi đầu xuống, đáy mắt lại có một tia bi thống chưa kịp giấu đi.
Bi thống?
Mị thế nhưng có thần sắc bi ai thống khổ?
Ta không khỏi kinh ngạc vạn phần, chính là hắn lại ngẩng đầu lên
nhìn, đem cảm xúc phức tạp trong đôi con ngươi lẫn vào bên trong ánh
trăng kia, sau đó khi quay đầu lại nhìn về phía ta, dĩ nhiên khôi phục
sự lạnh lùng của ngày thường.
“Nữ nhân, ngươi vì sao lại ở chỗ này?” giọng điệu dĩ nhiên lại khôi phục lại lạnh nhạt như bình thường.
Vốn cảm xúc mãnh liệt thời điểm khi nhìn thấy Mị, cũng không thể nào bình tĩnh như thường được.
Mị xuất hiện ở trong này… Hắc y nhân kia … Gạt ta đi vào Táng Tâm
các… Tất cả chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay là một âm mưu đã được lên kế
hoạch trước?
Ta thật là Phượng Loan sao?
Hay bất quá vẫn chỉ là một mưu kế không muốn người biết?
Cất giấu trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, ta cười nói: “Ta hiện tại
là người của lục vương phủ, tất nhiên là sẽ xuất hiện ở trong này, ngược lại là Mị Mị ngươi, như thế nào lại có hưng trí đến đầu tường của lục
vương phủ ngắm trăng như vậy?”
Ta dừng lại một chút, vừa cười vừa nhìn về phía hắn, mang theo tất cả ái muội “Hay là Mị Mị nhớ ta, cho nên đến xem ta.”
Thản nhiên dưới ánh trăng, trên khuôn mặt của Mị nhưng không có chút biến hóa, chính là trong anh mắt kia lại hiện ra lãnh ý, biểu hiện cho
thấy hắn bắt đầu mất hứng.
Quả nhiên vẫn là Mị vô tình, ta ở bên cạnh liều chết không màng mạng sống của mình, vì hắn tìm thất thải kỳ thạch, mà hắn lại ngay cả một
câu lời hay đều không có.
Hắn, còn thật đối xử với ta như nô lệ.
Nghĩ thế, khóe miệng không khỏi hơi hơi giương lên, buộc vòng quanh trở thành nụ cười trào phúng.
“Nữ nhân, chớ sinh sự, chỉ cần lấy được thất thải kỳ thạch là tốt
rồi.” Đối với ta ngẫu nhiên đùa giỡn, Mị cũng tựa hồ sớm thành thói
quen, tuy rằng mỗi lần mâu quang đều đã sắc bén cảnh cáo ta, nhưng cũng
sẽ không hướng vừa mới bắt đầu đã làm hắn tức giận.
Thói quen… Có đôi khi thật sự là một loại cảm giác đáng sợ.
“Mị Mị, như thế nào lại vô tình như vậy, đã lâu không thấy, cũng chỉ muốn biểu đạt một chút cảm tình thôi mà.” Đối với Mị, lời nói như vậy
cũng đều không phải là tâm tình tốt muốn chọc cười, chính là cách nói
như vậy đã muốn trở thành thói quen, dùng tươi cười như vậy đến che dấu
tâm tình chân chính.
Thói quen, vẫn là thói quen.
Đối với Mị vì sao đột nhiên xuất hiện ở trong này, ta cũng không
muốn miệt mài đi tìm hiểu, có một số việc chân tướng thường thường làm
cho người ta khó có thể chấp nhận.
Cho nên liền như vậy đi, đợi đến khi ta lấy được thất thải kỳ thạch, ta sẽ trở về giang hồ, thẳng đến thời điểm ta có năng lực đả bại Mị,
lại sẽ đi tìm lại trí nhớ chân chân giả giả lúc trước, là thị phi cũng
không sao.
Trong ánh mắt của Mị có một loại cảm giác phức tạp, ta nhìn nhưng
không hiểu, một tia đau thương đan vào rất giống một Trương Nhượng thấu
đáo mọi lẽ đời.
Ta là choáng váng sao?
Như thế nào lại hy vọng xa vời Mị có một chút nhân tính của con người ?
Với hắn mà nói, ta liền chính là một công cụ, công cụ thử độc, là ai đều không quan hệ, chính là ba năm trước đây người vừa vặn xuất hiện ở
trước mặt hắn lại chính là ta.