“Lục đệ muội làm sao lại hưng trí như vậy?” Một giọng nói trêu tức vang lên, Cơ Lưu Hiên cưỡi ngựa đi tới bên cạnh ta.
Hôm nay hắn coi như sạch sẽ, không có cả người bùn đất, cũng không có toàn thân mùi rượu.
“Ta mỗi ngày đều hưng trí.” Nếu ta không biết bộ mặt thật của hắn, thật đúng là sẽ còn thấy hắn thật xấu xí.
Hắn cười đánh giá ta một phen, mới vụng trộm nói: “Ta nghĩ gần đây hình như ngươi đang thực thương tâm?”
“Ta ư, vì sao phải thương tâm?” Ta tà nghễ nhìn hắn.
“Gần đây lục đệ tựa hồ vắng vẻ ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ
rất thương tâm, cho nên đến an ủi ngươi.” Hắn cười đơn thuần vô cùng,
nhưng trong mắt ý trêu tức vẫn chưa biến mất.
Ta hướng hắn liếc mắt, hừ nhẹ nói: “Nam nhân các ngươi chính là tự
đại, nghĩ đến nữ nhân không có ngươi liền sống không nổi. Hắn vắng vẻ
ta, ta còn mừng rỡ, bởi được thanh nhàn. Về phần ngươi, mặc dù ta thật
sự thương tâm, cũng không tới phiên ngươi tới an ủi. Đừng quên ta là đệ
muội của ngươi.”
“Ta không có quên, nếu ngày đó ngươi gật đầu, ngươi liền trở thành
Vương phi của ta.” Cơ Lưu Hiên thanh âm thản nhiên, réo rắt mà du dương.
Ta quay đầu nhìn phía hắn, chỉ thấy đáy mắt hắn có vài phần thâm
thúy ta đoán không ra, chính là trong nháy mắt biến mất hầu như không
còn.
Hắn, là ngũ Vương gia của Đông Hải quốc.
Hắn, là Liễm Vân công tử trên giang hồ.
Người thần bí mà phức tạp như thế, ta cũng không có khả năng nhìn thấu, đương nhiên ta cũng không muốn nhìn thấu.
“Ta không thích một tửu quỷ (ma rượu).” Ta xem nhẹ cái nhìn khác thường trong nháy mắt kia, châm chọc nói.
Là hắn, nếu gặp lại trên giang hồ, ta có lẽ đối với hắn có vài phần hứng thú.
Chính là giờ phút này, hắn là người ta cần tránh xa. Nếu đã được
liệt vào danh Tứ công tử đệ nhất trên giang hồ, hắn làm sao có thể là
loại phàm phu tục tử, đối với chuyện ta ngụy trang, sớm hay muộn sẽ bị
hắn nhìn thấu.
“Liễu Lăng, ngươi thật đúng là vô tình. Lúc trước truy người ta thâm tình như vậy, hiện tại có phu quân, liền nhẫn tâm đem ta một cước đá
văng như thế sao?” Lời nói dùng nội lực truyền đi, chỉ có một mình ta
nghe thấy.
Vẫn là lời nói trêu tức như trước, nhưng là nghe vào tai ta thật là chói tai.
Hắn vừa gọi ta cái gì?
Liễu Lăng…
Thì ra hắn thật sự đã biết.
Chẳng lẽ hắc y nhân kia là hắn?
Nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, dù sao hắn cũng không biết chuyện của Mị.
“Ngươi làm sao mà biết được?” Ta nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.
Hắn vươn tay đang rảnh về phía ta, cười đến vô cùng sáng lạn, “Nếu ngươi dám nắm tay ta, ta liền nói cho ngươi biết.”
Hắn muốn làm gì a~?
Trước mặt công chúng, nếu ta nắm tay hắn, như vậy nhất định sẽ làm
người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta, hắn làm như thế là vì cái gì?
Ta chậm chạp không hề có hành động, mà trong mắt hắn bắt đầu xuất hiện khiêu khích.
Giận dữ, ta vươn tay ra nắm lấy tay hắn. Mà hắn dùng sức một cái, ta liền rơi vào ôm ấp của hắn.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt, chờ ta lấy lại tinh thần, quay đầu trừng hắn, hắn lại cười đến hết sức vô tội.
Giờ phút này, ta dĩ nhiên không có đường lui, người chung quanh đã tò mò nhìn phía bên này.
Chính là ta chứ không phải người khác, ta là yêu nữ Nguyệt Liễu
Lăng, ta là giả trang thân phận ác nữ của Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên chỉ
làm cho bọn họ tò mò mà thôi, muốn đoán ta liền để bọn họ đoán.