“Liễu Lăng, không cần quá cố gắng.” Nói xong câu đó, Cơ Lưu Hiên liền buông lỏng tay ra, đem ta trở về ngựa của ta.
Không cần quá cố gắng?
Ta cảm thấy Cơ Lưu Hiên có chuyện muốn nói cho ta, nhưng là lại không nói ra.
Ta vừa quay đầu muốn hỏi hắn, thì hắn đã rời đi, tựa hồ chưa bao giờ từng ở quá gần ta.
Trong lúc chúng ta đối thoại, tựa như phong cảnh tại khoảnh khắc đó, cuốn trôi theo gió, thị vệ dù trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại
không dám đoán bừa bất cứ thứ gì.
Mà vị cao cao tại thượng ở cách một màn xe phía bên kia, chắc cũng
sẽ không để ý đến chúng ta trong lúc đó nói chuyện với nhau, duy nhất
tiếc nuối đó là câu nói cuối cùng của Cơ Lưu Hiên.
Hắn, rốt cuộc muốn nói cho ta cái gì?
Mải mê suy nghĩ, không để ý rằng, đoàn xe đã đến Phổ Vân Tự, vì thế
mọi người đều xuống xe, theo Cơ Vô Nhai hướng bên trong chùa đi đến.
Trụ trì của Phổ Vân Tự mặt mày hiền hậu, thi lễ xong liền đưa chúng ta đi vào trong chùa.
Ta đi theo thân ảnh của Cơ Lưu Tiêu, ánh mắt lại lơ đãng đảo qua đảo lại tìm thân ảnh Cơ Lưu Hiên, muốn tìm hắn để hỏi rõ ràng, chính là
thanh âm lạnh lùng của Cơ Lưu Tiêu vang đến “Ái phi, không kìm chế được
tịch mịch sao? Chẳng lẽ vừa rồi ở trên ngựa cùng Ngũ Ca nói chuyện còn
chưa đủ sao?”
Thì ra, Cơ Lưu Tiêu có nhìn ta cùng Cơ Lưu Hiên nói chuyện.
Ta kiễng mũi chân, ở bên tai Cơ Lưu Tiêu cười nói: “Ca ca phu quân, ta phát giác Ngũ Ca sủng ta.”
Hắn có kế hoạch của hắn, ta có quy tắc trò chơi của ta, nếu hắn phá
hủy hợp tác, như vậy liền tiến hành theo cách riêng của mỗi người đi.
Cổ tay bỗng nhiên bị hắn giữ chặt, hơi thở ấm áp lại gần vài phần,
cơ hồ đã muốn dán tại bên tai của ta “Đừng quên thân phận của chính
mình, người ngoài cũng không biết tất cả, cho nên cũng đừng cho người
khác hiểu lầm .”
“Kia ca ca phu quân cũng đừng quên Hạ Nguyệt Nhiễm cũng không phải
là hồng nhan tri kỷ, đoan trang hiền thục của ngươi, ta là ác nữ của
Minh Nguyệt Thành, đương nhiên không thèm để đến ý ánh mắt người khác.”
Ta vẫn như cũ cười đến vô hại.
Cơ Lưu Tiêu còn muốn nói cái gì, thì Cơ Vô Nhai lại gọi ta: “Tiểu Nhiễm, lại đây bồi quả nhân tâm sự.”
Cơ Vô Nhai chắc là thấy được chúng ta động tác quá mức ái muội, cho nên nóng vội.
Ta nở ra một chút cười, sáng lạn vô cùng “Phu quân đại nhân còn không buông tay sao? Phụ vương gọi ta.”
Cơ Lưu Tiêu trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, mới phẫn nộ buông
ra, mà ta nhanh nhẹn rời đi, đi tới bên người Cơ Vô Nhai, ngọt ngào kêu: “Phụ vương, tìm Tiểu Nhiễm tán gẫu cái gì?”
“Quả nhân muốn nhìn Tiểu Nhiễm một chút.” Cơ Vô Nhai nhìn ta cười
sủng nịch, theo sau lại quay đầu sang Thủy Bất Nhàn nói: “Bất Nhàn, nếu
có rảnh hãy cùng Tiểu Nhiễm tâm sự, hai người đều là nữ nhi của quả nhân thì quả là tốt.”
Thủy Bất Nhàn ánh mắt thanh lãnh xẹt qua ta, tựa hồ còn lạnh hơn so
với lúc trước, nói vậy một lần ở bên trong vườn hoa hải đường kia, ta đã đắc tội nàng.
“Phụ vương, Bất Nhàn tỷ tỷ bận nhiều việc, Tiểu Nhiễm cũng không dám đi quấy rầy.” Ta liếc mắt một cái nhìn Thủy Bất Nhàn, lại ngược lại nói với Cơ Vô Nhai.
“Cũng đúng. Con a~, nên học theo phong thái của Bất Nhàn, con cũng đã cùng tiểu lục thành thân, cũng lên học là một người lớn đi.” ngữ khí của Cơ Vô Nhai đó là khẩu khí của một phụ thân sủng ái nữ nhi.
Hắn như thế tự nhiên biểu lộ, có lẽ thật là kìm lòng không được,
chính là… nếu để người hữu tâm nghe được chắc sẽ đoán ra được mọi việc
đi.