Ánh trăng thản nhiên chiếu xuống bên người hồng y xinh đẹp, như yêu hiện thế.
Hắn vẫn là hắn, như lúc ban đầu gặp, không kềm chế được sự
kiêu ngạo, chính là thời điểm đối mặt với ta lại trở nên ôn hòa sủng
nịch.
Những ngày gần đây, mặc kệ ta như thế nào thử, hắn đều không có gì sơ hở, thật sự làm cho ta nổi giận.
Bên người hắn, Khúc Nhược Vân nhắm mắt theo, thường thường bắn cho ta ánh mắt vài phần bất mãn.
Ta ngẩng đầu nhìn lại, phủ thái tử đã gần đến, đèn đỏ treo cao, một không khí vui vẻ tràn ngập.
Hôm nay là sinh nhật thái tử, mà chúng ta đương nhiên nằm trong danh sách được mời tới dự.
“Tiểu Nhiễm, cẩn thận.” Bởi vì hoảng hốt, dưới chân vấp một cái, lại được Cơ Lưu Tiêu một phen đỡ lấy.
Ta nghĩ không dấu vết dời khỏi hắn, mà hắn cũng không để cho ta né ra, tựa như này nửa ôm ta, vẫn đi vào trong phủ thái tử.
“Lục đệ có mỹ nhân làm bạn, có phải hay không tiêu dao đã
quên thời gian?” Một đạo âm thanh trêu tức bay tới “Quả thật đã làm tổn
thương kẻ cô đơn như ta mà.”
Theo tiếng nhìn lại, đã thấy Cơ Lưu Hiên hướng ta híp mắt tà
mị, ta không khỏi trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, tiến lên hướng thái
tử Cơ Lưu Duệ nói chút lời chúc phúc, dâng lên lễ vật.
Lần đầu tiên nhìn thấy thái tử, là ở một lần thịnh yến kia,
lúc trước cảm thấy hắn cùng Cơ Vô Nhai rất giống nhau, đều là một bộ
dáng ôn hòa vô hại, nhưng là giờ phút này tâm tình sớm đã khác lúc
trước, lúc này đây thái tử vẫn ôn hòa như trước, nhưng cũng mang theo
vài phần phức tạp.
Hắn kết quả bất quá cũng là một quân cờ của Cơ Vô Nhai, ngẫm lại nhưng cũng không khỏi đối với hắn sinh ra vài phần thương hại.
Cơ Lưu Duệ cười nhận lễ vật của chúng ta, giao cho gã sai vặt bên cạnh.
Thái tử phi Tần Chức Vân cười nói: “Lục đệ, lục đệ muội khách khí, mời ngồi vào vị trí.”
Đây là ta lần đầu tiên thấy rõ ràng dung mạo thái tử phi của
Đông Hải quốc, nàng không tính là tuyệt mỹ, nhưng cũng tuyệt đối là cao
nhã ung dung, vô hình trong lúc đó liền lộ ra vài phần khí chất quý
phái.
Chúng ta ba người tạ xong, liền đi tới ghế của mình phía trên.
Lúc này đây sinh nhật thái tử, nghe nói là để cho vãn bối
chúng ta cùng nhau tụ tập, cho nên Cơ Vô Nhai sáng sớm liền rời đi, thời điểm chúng ta đến tất nhiên là không gặp phải hắn.
Mà giờ phút này, trừ bỏ Cơ Lưu Ẩn còn chưa tới, những người
nên đến đều đã đến, ngay cả nhị vương gia chưa từng lộ diện Cơ Lưu Vân
cũng đến đây.
Ta không khỏi đánh giá hắn vài lần.
Tái nhợt, gầy yếu, là ấn tượng đầu tiên của ta về hắn.
Hắn là như vậy một bộ bộ dáng yếu đuối, ngay cả cười rộ lên đều nhẹ nhàng ôn nhu, tựa hồ như đã dùng hết khí lực.
Ta lúc trước không chú ý tới Cơ Lưu Vân, giờ lại chú ý tới
hắn, bởi vì hắn là con của vương hậu, phía sau bối cảnh bất phàm, chính
là mặc kệ ta như thế nào điều tra, nhị vương gia này tựa hồ thật sự
giống như mặt ngoài, là một cái ấm sắc thuốc.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân vương hậu không phản đối Cơ Vô Nhai lập Cơ Lưu Duệ làm thái tử.
Chính là hắn rốt cuộc là thật, hay là giả ta cũng không muốn biết.
Ta vốn không phải người trong cung đình, cho nên ta cũng
không muốn cùng người có quan hệ quá nhiều, dù sao sẽ có một ngày, ta
là phải rời đi .
Cho nên trong khoảng thời gian này, mặc kệ là bọn hắn ngầm
lục đục với nhau như thế nào, hay là ở mặt ngoài dối trá xu nịnh như thế nào, ta đều không đi thám thính, cũng không muốn biết.
Mỗi khi có yến hội, có thể không đi cũng liền không đi, chính là hôm nay lại không thể không đến.
Cho nên đến nay, ta cũng không muốn làm rõ những Vương gia
này, rốt cuộc ai cùng phe với ai, ai muốn tranh quyền, ai lại không nghĩ tranh?
Việc đó vốn không phải ta nên biết đến, cho nên ta cũng cố ý tránh đi, tránh khỏi làm nhiễu lòng mình.