“Nhiễm tỷ tỷ chính là Nhiễm tỷ tỷ.” Cơ Lưu Ẩn vẻ mặt bất mãn, trừng mắt nhìn Cơ Lưu Tiêu nói.
Cơ Lưu Tiêu như là muốn tuyên bố quyền sở hữu đối với ta, hôn lên một cái ở trên má của ta, lời nói tựa như nỉ non ở bên tai ta vang
lên “Tiểu Nhiễm, nàng đã nói, ta là yêu nghiệt, hoành hành nhân thế, cái gì không dùng lại dùng huynh muội đến áp chế ta. Ta căn bản là không
cần thế tục.”
“Ngươi là yêu nghiệt, ta cũng yêu nữ, chúng ta ai cũng không
phải ai cứu rỗi ai’ Ta ngẩng đầu nhìn hắn, phá lệ còn thật sự nói:
“Chúng ta chỉ biết cho nhau thương tổn, cho nhau lợi dụng, cho đến khi
cả hai sức cùng lực kiệt.”
“Như vậy khiến cho chúng ta cùng nhau rơi vào địa ngục,
thương cũng tốt, đau cũng tốt, đó là ta đều muốn lôi kéo nàng cùng
nhau.” Dưới ánh trăng, con ngươi hắn hết sức lóe sáng, khóe môi nhếch
lên tươi cười sâu đậm, tựa như thế nhìn ta nói: “Ta, không cần cứu rỗi.”
Lời nói như thế, vừa như giả vừa như thật, làm tim của ta không tự giác đập nhanh hơn.
Nói hắn là yêu nghiệt chuyển thế, thật đúng là không đủ.
Nếu còn như vậy nữa, ở chung nhiều rồi có một ngày cũng bị trầm luân vào trong đó …
“Nhưng là ta nghĩ muốn cứu rỗi.” Ta nhìn ngược lại về phía Minh Nguyệt thành phía xa xa trong bóng đêm
huyền ảo kia, sâu kín mà nói, “Ta không muốn thương, cũng chẳng muốn
đau, chỉ muốn tìm người nào đó thật sự yêu thương ta.”
Ở mặt ngoài, ta làm việc phóng khoáng không thèm để ý đến ai, tùy ý làm bậy, nhưng là nội tâm luôn tịch mịch.
Ta cuối cùng cảm thấy chính mình như thất lạc cái gì đó rất trọng yếu, nhưng rốt cuộc là cái gì? Ta lại không thể nói rõ.
Mấy năm nay, đáy lòng luôn trống rỗng. Mặc dù ở thời điểm đối mặt với Dạ Khuynh Thành vẫn là có một tia hư không.
Hay vì ta mất đi trí nhớ, cái rất trọng yếu gì đó hình như đã bị quên mất ?
Sẽ là người trước mắt này sao?
Tim đập có chút hỗn loạn, ta không thể không thừa nhận, chết tiệt hắn rất là mê người.
“Nếu Tiểu Nhiễm muốn, ta tùy thời đều có thể.” Lời nói mị
hoặc lòng người như vậy lại bắt đầu trình diễn, một tia ưu thương quấn
quanh trong lòng của ta.
Quả nhiên là hắn không đạt mục đích sẽ không bỏ qua cho ta đâu.
“Biết vì sao nhiều nữ nhân thích ngươi như vậy không?” Ta thu lại nỗi lòng, cười nhìn hắn, trên mặt vẫn là vẻ không chút để ý của
ngày thường.
Trong mắt hắn hiện lên một tia thất bại, nghĩ đến ta coi như là một lần thất bại của hắn đi.
Theo dĩ vãng, tựa hồ chỉ cần hắn nguyện ý, nữ nhân đều quỳ gối dưới chân hắn, có lẽ còn trừ bỏ Thủy Bất Nhàn.
Không có chờ hắn trả lời, ta lại thẳng cười nói: “Bởi vì
không chiếm được mới là tốt. Cho nên ta cũng như vậy, ngươi dễ dàng nói
thích như vậy, ta sẽ cảm thấy không có cảm giác thành tựu.”
Lời nói như thế, tất nhiên là giống như ý của ta sẽ nói trong lời.
Chính là nguyên nhân chân chính chỉ có ta chính mình mới biết được, ta là sợ nếu hắn còn nói những lời như vậy nữa, tâm của ta thật
sự sẽ bị chiếm đóng.
Ta không muốn bị chiếm đóng, cho nên liền không cho phép hắn lại làm vẻ thâm tình như vậy.
Không muốn nghe hắn trả lời, ta liền đi về hướng Cơ Lưu Ẩn ở
một bên sớm thực bất mãn, dắt tay hắn cười đến sáng lạn “Tiểu Ẩn Ẩn, tỷ
tỷ mang ngươi đi chơi.”
Lúc đi đến một nửa đoạn đường, ta cố ý quay đầu lại, làm như
khiêu khích nhìn hắn nói: “Có lẽ ngươi biến thành Tiểu Ẩn Ẩn nghe lời
như vậy, ta sẽ thích ngươi nha~.”
Hắn biến thành cái dạng gì cũng không quan hệ, chỉ cần không thâm tình như vậy là được.
Ta cứ như thế nắm tay Cơ Lưu Ẩn một đường trở về, tùy ý hắn một người đứng một ở bên hồ…