Ta cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết là ngay tại thời
điểm ta sắp đi vào giấc ngủ, các nàng mới tán gẫu xong, thái tử phi nói
mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi trước, mà Khúc Nhược Vân cùng Hạ Nguyệt Mộng
cũng liền cùng nhau đi ra.
Hai người bọn họ cũng không có gì thâm giao, nhưng là duy
nhất giống nhau một chút, chính là các nàng đều khinh thường ta, vì thế
giờ phút này hai người thật đúng là có cùng ý tưởng đen tối.
Thấy ta cũng không gọi ta, hai người liền một đường ra cửa điện.
Ta nhún vai, ở các nàng đi rồi, không lâu cũng ly khai hành cung của thái tử phi .
“Có gì đặc biệt hơn người, không phải ngâm ngâm thơ ca, xướng xướng tiểu khúc, thật giống danh kỹ thanh lâu. Thật không biết là có
cái gì để đắc ý.” Bị người bỏ qua lâu như vậy, trong lòng tự nhiên rất
có tư vị không thoải mái, vì thế không khỏi lẩm bầm rủa vài tiếng.
Một đường bước vào, lại thoáng nhìn xa xa có mạt yêu hồng
đang đến gần, vì thế đột nhiên xoay người, hướng một khúc ngoặt khác bỏ
chạy.
Vừa rồi sau khi nói chuyện, ta thật đúng là không muốn gặp được Cơ Lưu Tiêu.
Chính là hắn tựa hồ thấy được ta, gắt gao theo ở tại phía sau ta.
Ta càng chạy càng nhanh, mà hắn lại càng ngày càng gần, ngay
tại thời điểm ta nghĩ dừng bước, hắn lại phi thân một cái, đem ta nhảy
lên cây, ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bưng kín miệng của ta, ra hiệu ta hướng xa xa nhìn lại.
Theo tầm mắt nhìn phía xa xa của hắn, mới phát hiện có hai thân ảnh đang hướng bên này đi tới.
Giờ phút này, hắn mới buông lỏng tay ra, ta không khỏi thấp
giọng hỏi nói: “Trốn cái gì, chúng ta cũng không phải làm việc khuất tất gì không muốn ai nhìn thấy.”
“Không phải chúng ta làm việc khuất tất gì không muốn ai nhìn thấy, mà là bọn hắn làm việc khuất tất không muốn ai nhìn thấy.” Hắn ôm thân thể của ta, đem ta kéo gần lại phía hắn vài phần.
Ta lại đem hắn đẩy ra xa vài phần, thấp giọng lẩm bầm nói: “Cùng ngươi ở cùng một chỗ không có chuyện gì tốt.”
Theo hai người kia tới gần, ta dĩ nhiên thấy rõ dung mạo của bọn họ.
Còn thật không biết là gặp phải vận gì nữa, mỗi lần đều không nên gặp thì lại có thể gặp được .
Hắn đột nhiên gần sát vào khuôn mặt của ta, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhiễm, nàng vừa rồi nói có phải là lời nói thật hay không?”
Cái gì?
Ta còn chưa kịp có phản ứng, người cách đó không xa chạy tới
dưới tàng cây, thanh âm nói chuyện với nhau cũng truyền vào bên tai
chúng ta.
“Duệ ca ca, chàng thật sự muốn ta gả cho tứ Vương gia sao?”
Đó là thanh âm của Hạ Nguyệt Mộng, so với ngày thường thiếu đi vài phần
đạm mạc, hơn vài phần nhu tình.
Nàng cùng thái tử?
Những người này trong lúc đó quan hệ thật đúng là đủ phức tạp.
“Tiểu Mộng, phụ vương nếu đã muốn tứ hôn, ta cũng không có biện pháp.” Thái tử trong thanh âm mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Ta vừa rồi cùng chàng nói nhiều như vậy, chàng liền thật sự
không có cảm giác gì sao? Uổng cho ta đối với chàng còn tâm tâm niệm
niệm.” Hạ Nguyệt Mộng trong giọng nói có hơn vài phần tức giận, tựa hồ
như đang trách oán thái tử không có năng lực. (tâm tâm niệm niện: trong tấm trí tư tưởng lúc nào cũng nghĩ đến)
“Tiểu Mộng…” Thái tử nghĩ kéo nàng vào lòng, nhưng là Hạ
Nguyệt Mộng lại gạt cánh tay hắn ra “Cơ Lưu Duệ, ta về sau sẽ không gặp
lại chàng nữa. Ta sẽ gả cho tứ Vương gia.”
Lời còn chưa dứt, người đã muốn xoay người rời đi, hiển nhiên là thương thấu tâm.
“Tiểu Mộng, nàng cũng biết ta thân bất do kỷ.” Thái tử nhìn của nàng bóng dáng, không khỏi hơi hơi tự giễu.
(thân bất do kỷ: phải làm những việc không theo ý mình muốn.cuộc sống của mình không còn do mình làm chủ nữa )
Theo sau cũng đi về một hướng khác, cũng không có đuổi theo Hạ Nguyệt Mộng.
Chính là nếu thực sự có đuổi theo, chỉ sợ kết quả là càng dây dưa không rõ.
Chúng ta bất quá tuy chỉ nghe được một đoạn đối thoại, nhưng cũng không khó đoán ra ân oán tình cừu của bọn họ trong lúc đó.
“Tần Chức Vân là người của phụ vương.” Thái tử mới vừa đi xa, người bên cạnh liền mở miệng nói.
Trách không được thái tử cũng không dám vọng động, thì ra Cơ
Vô Nhai đã bố trí người ở bên cạnh nhằm giám sát thái tử, nói như thế
hắn đáy lòng cũng có thể hiểu được đi.
Chính là…
Ta không khỏi xoay người lại, hơi vài phần trào phúng nói: “Ngươi hiểu biết thật đúng là kỹ càng.”