Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 142: Nam tử tóc bạc (4)




a không khỏi nhìn về phía hắn, đã thấy hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay trong suốt như tuyết của chính mình, hơi hơi thất thần, thật lâu sau mới nhợt nhạt thở dài: ” Đúng như cô nương chẩn đoán, sự thật xác thực là như thế. Nay ta cũng bất quá chỉ là dựa vào thuốc thang để kéo dài hơi tàn. Giữ cô nương lại, chỉ là muốn cầu cô nương một việc, thỉnh cô nương không cần đem tất cả mọi việc nói cho Bích Liễu biết.”
“Được.” Ta gật đầu đáp ứng.
Hắn thoải mái cười “Kia đa tạ cô nương.”
“Nếu ngươi tin tưởng ta, ta có thể giúp ngươi kê mấy đơn thuốc, cũng có thể trì hoãn thêm một thời gian, sống lâu thêm một chút.” Có lẽ là bị sự u buồn của hắn làm cho ta cảm thông, ta thế nhưng lại không tự chủ được mở miệng nói như thế.
Cặp con ngươi u buồn, tĩnh lặng giống như mặt nước hồ trong bức tranh thủy mặc, đạm mạc đến mức tận cùng, như cất chứa những u buồn, đau thương nhất trên thế gian vào trong đó.
“Tạ ơn ý tốt của cô nương, chính là ta đã có đơn thuốc dân gian khác.” Hắn thanh âm đạm bạc mà u buồn “Đều là Bích Liễu quá lo lắng mà thôi, mỗi lần ta xảy ra một chút việc, là nàng lại liền làm mọi người náo loạn hết cả lên.”
“Một khi đã như vậy, ta đây cũng không còn gì để nói. Chính là nếu muốn Bích Liễu cô nương an tâm, ta vẫn cần phải viết ra một phương thuốc, có cần hay không cũng tùy vào sự định đoạt của công tử.” Ta nhìn hắn cười nhẹ, không vội không chậm viết ra một phương thuốc.
Hắn không có nói cái gì nữa, chính là lẳng lặng nhìn ta, cho đến khi ta mở cửa để cho Bích Liễu tiến vào.
“Đây là phương thuốc ta kê, ngươi cứ theo phương thuốc viết trên này, đi bốc thuốc cho thiếu gia nhà ngươi là được.” Ta đem phương thuốc đặt vào trong tay Bích Liễu phân phó nói.
Bích Liễu tha thiết hỏi: “Công tử nhà ta không có gì trở ngại chứ”
“Không có việc gì.” Ta thực hiện lời hứa của mình, nhẹ nhàng nói bâng quơ. Chính là lại nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ của hắn, sau đó ta lại nói với Bích Liễu: “Về sau ngươi nên chú ý đến công tử nhà ngươi nhiều hơn một chút, không nên nửa đêm chạy ra bên ngoài, chỉ vì bị cảm lạnh mới có thể đột nhiên bị bệnh.”
Trừ bỏ nam tử kia, Bích Liễu cùng Sở Ngọc đều kinh ngạc nhìn về phía ta.
Nếu thân mình không tốt, không nên học người ta nửa đêm đi dạo, ta nói như thế cũng là nhắc nhở hắn, lại không nghĩ rằng nói được rất thuận, ngược lại đã quên người bên cạnh cũng không rõ là chuyện gì.
Chính là ta cũng không nghĩ cần phải giải thích cái gì, một phen kéo Sở Ngọc qua, nhìn Bích Liễu cười nói: “Ngươi chú ý nhiều hơn một chút là được, cũng đến lúc chúng ta nên cáo từ rồi.”
Bích Liễu cúi người nói vài câu cảm tạ, sau đó liền đem chúng ta đưa ra tới cửa, còn đem một tờ ngân phiếu nhét vào tay của ta.
Ta có lễ cùng nàng nói lời từ biệt, sau đó cùng Sở Ngọc rời khỏi Tuyết Duyệt phường.
Nói thật ra, số tiền này thực sự kiếm được quá dễ dàng, bất quá chỉ là đi một chuyến mà thôi.
“Thế nào? Hiện tại đệ sẽ không còn nói đi theo tỷ tỷ thật mất mặt nữa chứ” Ta đắc ý nhìn Sở Ngọc khoe ra tấm ngân phiếu, lại rước lấy một tiếng hừ nhẹ của hắn.
Ta cũng không tiếp tục nói thêm câu nào nữa, lôi kéo Sở Ngọc liền hướng bên kia bước vào.
“Lại muốn đi đâu?” Sở Ngọc âm thanh không tốt hỏi.
Ta giảo hoạt cười khẽ “Tự nhiên là đi đem tiền tiếp tục đẻ ra tiền.”
Sở Ngọc ngạc nhiên còn chưa kịp có phản ứng gì, ta đã lôi kéo hắn đi vào sòng bạc Chí Tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.