Khi trở lại quán trọ, tâm tình thật tốt, bởi vì rốt cục lại có thể trải qua những ngày tiêu diêu tự tại.
Ta trời sinh tính lười nhác, đối với tiền tài không có sự
chấp nhất quá lớn, nhưng lại là cố tình thích tiêu tiền phung phí, mà
kiếm tiền với ta mà nói thật sự là một vấn đề đau đầu.
Ta rất muốn như lúc trước, đi đến nhà của những phú hào mượn
một chút ngân lượng, nhưng bên cạnh còn có Sở Ngọc, vì thế cũng chỉ có
thể từ bỏ ý định đó.
Cho nên dọc đường đi đến Đồ thành, ta toàn ăn uống không cần phải trả tiền, làm cho Sở Ngọc rất là bất mãn.
Chính là ta đã sớm thành thói quen, mặc kệ Sở Ngọc như thế nào, ta đều là một bộ dáng cợt nhả.
Cẩm Hoàng nói, nàng phải rời khỏi Đồ thành một thời gian, cho nên hy vọng ta có thể thay thế nàng ở tại chỗ này.
Bởi vì nàng tin tưởng ta có thể coi chừng sòng bạc, trừ bỏ những người đến gây phiền toái.
Cho nên ta cũng chỉ cần làm theo sự phân phó của nàng mà
thôi, làm cho những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.
Nói cho cùng đến để làm ác nhân, mà đối với với ta mà nói làm ở quán ác nhân thật sự là một việc rất nhỏ.
Ta cũng hỏi qua Cẩm Hoàng, tại sao lại yên tâm giao sòng bạc
cho ta, không sợ ta hủy diệt sòng bạc, lấy hết ngân lượng bỏ chạy hay
sao.
Mà nàng lại chỉ âm trầm cười nói “Ngươi cứ việc đi, chính là
cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể nào, ta cũng không bỏ qua cho
ngươi, chuyện mà Cẩm Hoàng ta muốn làm chưa bao giờ sẽ bỏ dở nửa chừng.”
Khi đó, ta còn thực cảm thấy có một cỗ âm khí vờn quanh, chỉ
cảm thấy nữ nhân như Cẩm Hoàng này thật không đơn giản so với những gì
ta đã nhìn thấy.
Vừa bước vào cửa phòng, liền gặp Sở Ngọc đang ngồi lẳng lặng ở một bên, trên mặt nhưng lại mang theo vài phần lo lắng.
Ta cười đánh tiếng, ôm chầm lấy hắn, cười to nói: “Tiểu Ngọc
Ngọc, tỷ tỷ ta đã trở về, có phải hay không đệ rất lo lắng cho tỷ tỷ
a~.”
“Này, ngươi buông ra.” người bị ta ôm lấy bất mãn cực độ,
dùng sức đem ta đẩy ra “Ai lo lắng cho ngươi, ta chỉ là không nghĩ cho
ngươi chết ở trên tay người khác.”
Ta lại lần nữa tiến lên, không để ý đến hắn bất mãn, lại lần
nữa tàn sát bừa bãi khuôn mặt của hắn “Được, được, tỷ tỷ cam đoan trước
khi đệ giết ta, sẽ không chết ở trên tay người khác là được chứ gì.”
Có lẽ là do lời nói không chút để ý gì của ta đã chọc giận Sở Ngọc, hắn mạnh mẽ dùng sức đẩy ta ra, gằn từng tiếng nói: “Ta sẽ trở
nên thật mạnh, sau đó tự tay giết ngươi.”
Thời điểm mỗi khi nghe hắn nói muốn giết ta, đáy lòng đúng là vẫn còn có vài phần khổ sở, chính là nếu là chính mình đã lựa chọn, mặc dù thật sự chết ở dưới kiếm của hắn, cũng chỉ có thể tự trách chính
mình.
Nuôi dạy một đứa trẻ luôn mồm nói muốn giết mình, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ được tại sao chính mình lại làm như vậy.
Có đôi khi ta suy nghĩ, có phải hay không là do mình quá tịch mịch, cho nên mới cần Sở Ngọc ở bên cạnh.
“Ừm, Tiểu Ngọc Ngọc nhất định sẽ trở nên rất mạnh.” Vươn tay vuốt đầu của hắn, ta cười yếu ớt thản nhiên.
Hắn kinh ngạc nhìn ta “Cho nên trước khi ta chưa giết được ngươi, không cho ngươi vứt bỏ ta, là ngươi đã đáp ứng ta rồi đó nha.”
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, hắn tựa hồ mới ý thức được cái gì, nhanh tay bịt chặt miệng lại.
Ta chưa bao giờ thấy qua Sở Ngọc đáng yêu như vậy, không khỏi phá lên cười “Tiểu Ngọc Ngọc, đệ thừa nhận đi, đệ quả thực là đang lo
lắng cho ta.”
“Ta không có, ta đều nói không có.” Hắn mặt đỏ lên, có vài tia kìm nén sự tức giận.
Ta không có tiếp tục trêu ghẹo hắn nữa, chính là thản nhiên
nói: “Được, ta đáp ứng đệ sẽ không vứt bỏ đệ, cho đến khi nào đệ đủ mạnh để tự bảo vệ mình.”
Hắn đúng là vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cũng đúng là vẫn còn sợ hãi.
Tuy rằng ở mặt ngoài không có biểu hiện ra, nhưng là vừa rồi, thời điểm ta bị người của sòng bạc mang đi, trong ánh mắt của hắn xác
thực có sự kinh hoảng chưa bao giờ thể hiện ra.
Đó là một cảm giác kinh hoàng sợ bị người vứt bỏ.
Trước kia ta cũng đã từng trải qua cảm giác sợ hãi bị người
vứt bỏ này, cái loại kinh hoảng, sợ hãi chỉ còn lại có một mình cô đơn
không ai bên cạnh.
Cho nên ta hiểu lắm, cũng đau lòng hắn luôn tỏ ra quật cường
Hắn há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại vẫn là quay đầu sang hướng khác.