Cẩm Hoàng đi thật gấp, cũng không giao lại cái gì, làm ta chỉ sau một đêm đã thành chủ nhân của sòng bạc Chí Tôn, mặc dù chỉ là tạm
thời.
Có lẽ có vài người biết được nội tình, nhưng đa phần là chưa
bao giờ gặp qua Cẩm Hoàng, bởi vậy đối với biến cố này, không ai nói cái gì cả, vẫn bình thường như trước, giống như ta không có ở vị trí này.
Mà Sở Ngọc từ sau khi biết chuyện, không muốn cùng ta đi đến sòng bạc Chí Tôn, tình nguyện ở lại quán trọ.
Đối với vị trí người ác nhất Đồ thành này, hắn rất khinh
thường, ta cũng hiểu được tính hắn, cho nên cũng không khuyên can nhiều, chỉ ngầm kêu tiểu nhị của quán trọ chiếu cố hắn nhiều hơn một chút.
Có lẽ là do ta thích khoe khoang, chứ đối với vị trí này của
Cẩm Hoàng, ta không có thích ứng được nhiều, nhưng chắc không bao lâu
nữa là lại như cá gặp nước mà thôi.
Rất nhiều thời điểm, ta cũng không rõ vì sao ta phải đáp ứng
Cẩm Hoàng, càng không rõ tại sao Cẩm Hoàng lại tín nhiệm ta như thế? Mà
sự tình đã phát triển đến tình trạng này thì ta cũng không cần nghĩ
nhiều, có một số việc luôn luôn tồn tại đạo lý của nó.
Thủ hạ của Cẩm Hoàng thoạt nhìn đều là một bộ dáng hung thần
ác sát, chỉ đối với một mình Cẩm Hoàng là cung kính, ngay cả một tia
phản kháng đều không có! Có đôi khi ta cảm thấy sự cung kính kia không
đơn giản như vậy, đó hình như là một loại sợ hãi vô hình.
Giờ phút này, ta bắt đầu tò mò rốt cuộc Cẩm Hoàng là loại nữ nhân như thế nào?
Mà sự sợ hãi trong ánh mắt của những người đó là vì cái gì?
Tay nhẹ nhàng mà vỗ về chơi đùa vòng ngọc đeo ở trên cổ tay,
đây là vật tượng trưng cho thân phận của Cẩm Hoàng, cái này là dùng cho
những người không có biết đến bộ mặt thật của Cẩm Hoàng nhận thức được
chủ nhân, nói đúng hơn là dùng vật để nhận thức người
Đây cũng là nguyên nhân làm ta có thể thoải mái như vậy,
không cần phải ngụy trang gì cả, chỉ cần trong tay có chiếc vòng ngọc
này là được rồi.
“Chủ nhân.” Ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm cung kính kêu to, đó là thanh âm của Mạnh Hổ.
“Tuyết Duyệt phường gửi thiếp mời, thuộc hạ muốn biết chủ
nhân có đi tham gia đại hội gặp mặt hoa khôi của Tuyết Duyệt phường hay
không?.” Người ngoài cửa cung kính hỏi
Tuyết Duyệt phường? Đại hội gặp mặt hoa khôi?
Nghe vậy, ta không khỏi hơi hơi nhếch môi, cười nói: “Ta đi,
ngươi lui xuống chuẩn bị một chút, chuẩn bị xong đến báo cho ta biết là
được.”
Người ngoài cửa lên tiếng trả lời rời đi “Dạ.”
Ta ở Đồ thành này cũng chưa lâu, nhưng đối với một số việc ở đây, ta cũng có nghe qua
Đại hội gặp mặt hoa khôi, nói đến Tuyết Duyệt phường nổi
tiếng có hoa khôi Cảnh Thù, mà mọi người ai cũng muốn nhìn, dù sao cái
giá để nhìn được hoa khôi Cảnh Thù này cũng không phải bình thường.
Người được mộ danh này cũng chỉ có ở đại hội chọn hoa mới có thể nhìn
thấy hình dáng của nàng.
Mà đại hội này sở dĩ gọi là đại hội gặp mặt hoa khôi, không
phải khách nhân gặp mặt hoa khôi, mà là hoa khôi Cảnh Thù chọn khách gặp mặt, ở một ngày này, chỉ cần có người trả lời làm cho hoa khôi Cảnh Thù vừa lòng, như vậy liền có cơ hội cùng nàng gặp mặt.
Lời đồn đãi rất nhiều, trong đó có vài phần là thật, lại có vài phần là giả, muốn tìm hiểu cũng không phải dễ dàng.
Tốt lắm! Có cơ hội đi xem hoa khôi phong tình thì hay quá còn gì.
Chính là ba ngày sau! Lúc ta nhìn thấy vị hoa khôi mà mọi
người nói, ta mới hiểu được có khi gặp một người chỉ đơn giản là thoáng
qua rồi thôi, xa nhau mãi không có kí ức gì, mà có khi gặp một người
khác, mà người ấy đã tồn tại trong sinh mệnh của ta, thì sẽ lưu lại một
vô số những kí ức.
Áo trắng lạnh nhạt, khăn lụa trắng che mặt, ta ngồi ở vị trí
cao nhất dành cho Cẩm Hoàng, cao ngạo ngồi ở dưới đài, thờ ơ lạnh nhạt
nhìn hết thảy, chính là tầm mắt không có ở dưới đài này, mà lại là hướng về bóng dáng yêu hồng phía trên đài.
Hồng y xinh đẹp, tóc đen như mực, dáng người phu nhược nõn
nà, đôi mắt giống như ánh sao sáng lấp lánh, một nụ cười, một cái nhíu
mày không phải quyến rũ động lòng người, cũng không là khuynh quốc
khuynh thành, mà là tác động lòng người vì sự mảnh mai đáng yêu.
Vốn tưởng rằng màu đỏ là quyến rũ, chưa bao giờ gặp qua có người mặc nó lại thanh lệ như thế.
Vốn tưởng rằng thế gian này không còn ai có thể giống Cơ Lưu
Tiêu, y phục màu đỏ tựa như sinh ra là chỉ để dành cho hắn, nhưng giờ
lại phát hiện còn có người không giống người thường như vậy.
Đây thật là nàng sao?
Hay là hắn?
Dung nhan này rõ ràng chính là nam tử đầu bạc ngày đó ta gặp ở bờ sông, ngay cả ánh mắt có điểm u buồn kia cũng không thể che dấu
được.
Là hắn, tuyệt đối là hắn.
Nhưng là một nam tử đầu bạc, thân thể suy nhược sao lại trở thành hoa khôi?
Thế gian này luôn luôn có nhiều điều bất ngờ như vậy.
Ánh mắt của ta thủy chung không có rời khỏi hắn, mà ánh mắt của hắn cũng tựa hồ luôn như có như không xẹt qua ta.
Dưới đài, giống như dậy sóng, trừ bỏ ta, kỳ thật cũng có một số nam tử vì mộ danh mà đến.
Trên đài, hắn im lặng ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gẩy đàn, ta nghĩ có lẽ đó là động tác làm động lòng người của hắn.
Chính là ánh mắt hắn rất dồn dập, bên trong thậm chí bao hàm một phần hưng phấn mà người ta khó có thể phát hiện ra được.
Hắn đang nhìn ta, nóng bỏng như vậy, tựa hồ làm cho ta quên đi bản thân đang ở nơi nào.
Dưới đài, tuy rằng đối với nam nhân này, ta tràn đầy tò mò,
nhưng cũng không dám xem nhiều, bởi Mạnh Hổ đi theo phía sau ta đã đủ để cho người nhìn thấy mà sợ.
Huống chi, chỉ cần sau khi nghe ngóng, bọn họ là có thể hiểu
được thân phận của ta, cho nên căn bản là không ai có lá gan động chạm
đến ta.
“Cảnh Thù, tấu thêm một khúc nữa đi.” Một khúc vừa xong, người dưới đài không khỏi ồn ào.
Chỉ là bọn hắn là thật có thể nghe hiểu ý từ của khúc nhạc
hắn vừa tấu sao, hay chẳng qua là lo nhìn mỹ mạo của hắn mà nghĩ đến
việc đáng khinh?
Nếu để cho bọn họ biết người họ ngưỡng mộ là một nam nhân, không biết tình hình sẽ như thế nào đây?
Ta thủy chung vẫn duy trì hờ hững, làm cho người người cách
xa ngàn dặm, đem phần cao ngạo kia của Cẩm Hoàng diễn vô cùng nhuần
nhuyễn, ngay cả Mạnh Hổ cũng không có phát hiện chủ nhân của mình sớm
thay đổi người.
Có lẽ là Cẩm Hoàng biết được ta có thể giả dạng được nàng, cho nên mới yên tâm mà rời đi như thế.
“Nếu có người có thể đáp được vấn đề Cảnh Thù đặt ra, Cảnh
Thù nhất định sẽ không làm cho người ấy thất vọng.” Thanh âm nhỏ nhẹ bên trong mang theo vài phần mị hoặc, mi kia, ánh mắt kia, còn có một bộ
dáng điềm đạm đáng yêu, tựa hồ chỉ cần nhìn lên liếc mắt một cái, có thể làm cho người khác có ý muốn bảo hộ.
Người trước mắt tuyệt đối còn có một câu chuyện bí mật
Không riêng gì vẻ u buồn không giấu nổi kia, mà ngay cả toàn thân hắn cũng toát ra vẻ đặc biệt khác xa với người bình thường
Nếu ta đoán đúng, hắn vào thanh lâu này chắc cũng là vì để thu thập tình báo, hoặc là đang che giấu chính mình.
“Thiên hạ có có ba loại kì độc mạnh nhất…” Thanh âm thản
nhiên truyền đến, nhưng ta cũng không cần nghe hắn nói nhiều, chỉ cần
nghe xong mở đầu, ta đã hiểu được, ta đoán chắc là không sai.
Ta xoay người rời đi, vô tâm không cần đi thăm dò hắn, không
muốn vướng bận trong lòng. Có lẽ hắn cùng Cẩm Hoàng có quan hệ rất sâu
xa nào đó, nhưng ta đây không phải là Cẩm Hoàng.
“Mạnh Hổ, có phải rất ngạc nhiên vì sao năm nay ta phải đi đến đây, đúng không?” Ta vừa đi vừa thử thăm dò Mạnh Hổ.
“Đây là chuyện của chủ nhân, Mạnh Hổ không dám phỏng đoán
nhiều, chủ nhân làm như vậy chắc chắn là có ý của người.” Mạnh Hổ ở phía sau vẫn như bình thường cung kính. Nhưng chỉ cần câu nói của hắn, ta
liền hiểu được quả nhiên trước kia Cẩm Hoàng không có tới nơi này.
Mà năm nay chẳng qua là tìm người đóng giả mình, cho nên mới
sẽ xuất hiện ở Tuyết Duyệt phường. Trách không được ánh mắt vừa rồi của
Cảnh Thù chứa đựng một loại cảm giác không thể tin. Ta tựa hồ đã làm
hỏng một quy củ của Cẩm Hoàng.
“Biết là tốt rồi.” Bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại cười, cũng đủ yêu mị.
Mạnh Hổ trong nháy mắt có chút hoảng hốt, mà ta ở trong phút chốc khôi phục sự thanh cao ngạo nghễ, xoay người rời đi.
Một đường bước vào, mà lúc đi đến trung tâm của Tuyết Duyệt phường, lại bị người ngăn cản đường.
“Hoàng chủ, xin dừng bước.” Người tới cúi đầu, một thân cung kính.
Ta dừng bước, xa cách hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hoàng chủ, nếu đã đến đây, xin mời ở lâu thêm chút nữa, có
thể làm Hoàng chủ thực vui vẻ.” Người trước mắt kích động ngẩng đầu, ánh mắt khẩn cầu.
Giờ phút này, ta mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng, rõ ràng là nha hoàn Bích Liễu gặp ở y quán một ngày trước.
Cảnh Thù cùng Cẩm Hoàng quả nhiên có quan hệ bất thường sao?
Ánh mắt thanh lãnh xuyên thấu qua lụa trắng nhìn thẳng vào khuôn mặt Bích Liễu, sau một hồi lâu ta mới thản nhiên đáp: “Được.”
Giờ khắc này, ta rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Bích Liễu lóe sáng.
Vẫn là đơn giản mà nói, quan hệ của Cảnh Thù cùng Cẩm Hoàng hơn xa những gì ta đã tưởng tượng.
Ta cũng không hỏi gì, lại chính là đi theo Bích Liễu đi tới một căn nhà nhỏ yên tĩnh bằng trúc, mà một ngày trước đó ta đã tới.
“Mạnh Hổ, ngươi đứng canh ngoài cửa.” Ta không có biểu hiện
ra điều gì dị thường, cứ như bình thường phân phó Mạnh Hổ. Mạnh Hổ lên
tiếng trả lời, mà ta liền cùng Bích Liễu vào căn nhà nhỏ.
Bích Liễu không biết là cố ý hay vô tình mà cứ thế nhìn ta,
hình như có ngàn vạn lời muốn hỏi. Đợi sau khi chúng ta ngồi vào chỗ, ta liền đi thẳng vào vấn đề, mở miệng nói: “Ngươi có chuyện gì cứ nói
thẳng ra đi.”
Bích Liễu dừng một chút, đột nhiên quỳ xuống, hai tay cầm lấy chân váy ta, thanh thanh khẩn cầu “Hoàng chủ, ta xin ngươi để ý đến
công tử một chút được không? Hắn đối với ngươi…” Mặc dù Bích Liễu nói
không có rõ ràng, nhưng ta có thể hiểu được hết thảy.
Nguyên lai, Cảnh Thù đối Cẩm Hoàng là tình yêu khắc cốt ghi
tâm, nhưng chính là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, Cẩm Hoàng đối với
Cảnh Thù không chút để ý.
“Công tử nhà ngươi có tư cách có người yêu sao?” Nếu là Cẩm Hoàng, sẽ vô tình như thế này sao?
Ta biết nếu là Cẩm Hoàng, nhất định còn hơn thế.
“Chỉ bằng một bộ dạng hiện tại của hắn? Hắn xứng với ta sao?” Vì thế thanh âm thanh lãnh của ta vô tình vang lên bốn phía, thản nhiên lại cũng đủ giết đi tâm ý của một người.
Ta chẳng qua là muốn để Bích Liễu biết được tâm ý Cẩm Hoàng,
nhưng mà thế gian luôn luôn nhiều điều trùng hợp. Một đạo thanh âm vỡ
vụn cắt ngang lời ta. Ta nhìn đến nơi phát ra thanh âm ấy, chỉ thấy Cảnh Thù đang đứng ở trước cửa, trên mặt vẫn không kịp thu lại ý cười, lại
rõ ràng như bị bóp chết, tất cả rối rắm, khó nhịn.
Dưới chân hắn là một tách trà vỡ vụn, lá trà xanh biếc phía
trên thậm chí còn có hơi nóng phát ra, hương trà lập tức tràn ngập toàn
bộ ngôi nhà nhỏ.
“Cẩm Hoàng. . . .” Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn, lại có
vài phần đau xót như có người chọc phải trái tim mảnh mai của hắn. Một
nam tử như thế, nên dùng tâm tình gì để đối đãi với hắn đây? Mà ta chung quy lại là đầu sỏ làm hắn thương tổn.
Có lẽ ngay từ đầu, ta không nên tới đây, là ta cho hắn vô hạn hy vọng, lại không thể không tự tay đem hắn đẩy vào tuyệt vọng.
Cẩm Hoàng cho tới nay tương đối hờ hững, mà lúc này đây ta có nên vô tâm tiếp tục đả thương người hay không? Nhưng là ta chứ không
phải Cẩm Hoàng, ta cũng không có quyền thay Cẩm Hoàng quyết định cái gì. Hít sâu một hơi, ta hờ hững như trước nói: “Ngươi hẳn là hiểu được,
phải không?” Thông minh như Cảnh Thù, hắn làm sao có thể không hiểu tâm ý của Cẩm Hoàng.
Trên mặt Cảnh Thù vốn đã tái nhợt, lại thêm vài phần tự giễu
vô lực, hắn gật đầu, sâu kín nói: “Đúng vậy, ta hiểu, ta vẫn đều là hiểu được.”
“Cẩm Hoàng, có người nói ngươi là ý chí sắt đá, ta xem ngươi
căn bản là vô tâm.” Bích Liễu ở một bên đột nhiên hướng ta quát, trong
mắt đều là ý muốn khiển trách.
Nàng là nói đúng, Cẩm Hoàng thật sự vô tâm. Cũng có thể lòng của nàng đã sớm thất lạc, nhưng tìm mãi cũng không trở lại.
“Vô tâm sao?” Ta hừ nhẹ, giống như cách Cẩm Hoàng đối với ta ngày đó, trào phúng nói: “Ta là vô tâm.”
Bích Liễu kinh ngạc, Cảnh Thù cười khổ, giờ khắc này, ta bắt đầu hối hận tại sao mình lại ở trong này.
Ta không phải Cẩm Hoàng, lại càng không muốn vì Cẩm Hoàng mà nhận lấy những ai oán to như vậy trên lưng.
“Bích Liễu, ngươi trước đi ra ngoài đi.” Ngay sau đó, Cảnh Thù vô lực khoát tay, ngược lại đối với Bích Liễu nói.
Bích Liễu liếc mắt nhìn ta, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
“Cẩm Hoàng, Quân Mạnh Nhiên ta chưa bao giờ nghĩ tới đi theo
nàng ta sẽ được lợi ích gì, trước kia là thế, hiện tại vẫn thế, tương
lai cũng thế.” Mặt hắn trong lúc đó vẫn như cũ nồng đậm u buồn, lời nói
lại chứa đựng vô số sầu bi, “Ta yêu nàng, nhưng là ta cũng hiểu được
nàng không thương ta, cho nên từ đầu đến cuối ta đều không cho rằng mình có thể xứng với nàng.”
“Đúng vậy, nàng nói rất đúng. Quân Mạnh Nhiên ta không có tư
cách, cũng không xứng.” Là cười khổ! Cũng là tự giễu. Chính là Quân Mạnh Nhiên… Hắn nói hắn là Quân Mạnh Nhiên? Phi tuyết công tử Quân Mạnh
Nhiên sao? Tứ công tử – Quân Mạnh Nhiên sao? Vì sao hắn lại đến thanh
lâu này làm hoa khôi chứ?
Nhớ ngày đó, ta tuyên bố đùa giỡn với tứ công tử, tất nhiên
là đối với bọn họ từng có những hiểu biết nhất định. Truyền thuyết nói
Phi tuyết công tử da thịt trắng như tuyết, xem ra cũng không phải không
có căn cứ.
Chỉ là nếu hắn có thể trở thành một trong tứ công tử, nhất định phải có chỗ hơn người, nhưng sẽ là cái gi đây?
Ta ngước mắt, cách một tầng lụa trắng đánh giá hắn.
Chính là trừ bỏ u buồn. Vẫn là u buồn, ta cảm giác trên người hắn chính là nồng đậm sự u buồn.
“Hiểu được là tốt rồi.” Ngàn vạn suy nghĩ, ta cuối cùng bảo trì lạnh lùng, xoay người muốn ly khai.
Đi được vài bước, phía sau lại truyền đến giọng nói thản nhiên của hắn.
“Cẩm Hoàng, nàng mặc dù có thể phụ cả thiên hạ, nhưng thủy
chung không có biện pháp phụ hắn.” Tạm dừng một chút, hắn lại nói: “Cho
nên buông tay đi. Không phải vì hắn, mà là vì chính nàng.” Hắn trong
trong miệng Quân Mạnh Nhiên là ai ? Đây tựa hồ lại là một đoạn ân oán
dây dưa không muốn người biết.
“Chuyện của ta không cần ngươi quản.” Đối với Cẩm Hoàng, ta không hiểu rõ nàng nhiều lắm, cho nên ta cũng chỉ có thể nói một câu này.
Ngay sau đó, ta ly khai khỏi căn nhà nhỏ bằng trúc của Quân Mạnh Nhiên, không muốn ở lại để thêm đả thương người.
Hắn trên người có rất nhiều u buồn, làm cho người ta không
đành lòng thương tổn hắn. Cẩm Hoàng không muốn thấy hắn, hay là nàng ta
sợ sẽ bị hắn là cho làm lung lay? Mà giao dịch giữa nàng ấy và ta thật
sự chỉ đơn thuần thế thôi sao?
Nàng rời đi, thật sự là vì có việc gấp, hay còn là vì muốn trốn tránh người nàng không muốn gặp?