Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 148: Cẩm Tú thật giả




Cẩm Hoàng, nàng mặc dù có thể phụ cả thiên hạ, nhưng thủy chung không có biện pháp phụ hắn.
Lời nói của Quân Mạnh Nhiên luôn vang vẳng ở bên tai ta, như sợi chỉ quấn quanh lòng của ta.
Cố gắng xoay người, tìm một vị trí thật thoải mái để ngủ, ta lơ đãng lại nghịch chiếc vòng tay bằng ngọc, khóe môi lại không tự chủ được nhếch lên.
Cẩm Hoàng a Cẩm Hoàng, đúng là vẫn còn có một người có thể đánh nát một phần thanh cao, ngạo nghễ của ngươi.
Mà hắn sẽ là một nam tử như thế nào đây?
Ta nhưng lại thập phần hiếu kỳ.
“Mạnh Hổ, người ngày hôm qua đến gây chuyện, liền giao cho ngươi đi xửa lý, ngươi chắc cũng đã biết phải nên làm như thế nào rồi chứ.” Ta cười, đứng dậy, cách cánh cửa phân phó Mạnh Hổ đang đứng ở bên ngoài, sau liền hướng bể tắm đi đến.
“Mạnh Hổ biết.” Mạnh Hổ lời nói cách cánh cửa rất xa truyền đến, không ngờ giọng nói vẫn còn vang truyền rõ ràng như vậy.
Cẩm Hoàng không ngừng mà thu vào rất nhiều tài phú, nhưng cũng không phải là một người không biết hưởng thụ, sau phòng của nàng là một bể tắm lớn, dùng ngọc Nam Hải sáng tinh khiết chế tác mà thành, mùa đông ấm, mùa hạ mát mẻ, rất tốt cho việc chăm sóc nhan sắc, lưu thông mạch máu.
Ta chậm rãi đi vào trong bể tắm, tựa lưng lên trên vách đá, hơi hơi khép mắt lại, tùy ý nước ấm áp trong bể xẹt qua da thịt của ta, hưởng thụ sự thoải mái sung sướng nhất.
Cũng không biết là qua bao lâu, chắc là vì quá mức thoải mái, ta nhưng lại mơ mơ màng màng ở trong bể chìm vào trong giấc ngủ.
Giấc mộng dây dưa kia lại một lần nữa ập đến.
Ta giật mình tỉnh giấc, ngước mắt nhìn lên lại chạm phải một đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười.
“Ngươi là ai?” Ta ly khai vách tường của bể tắm, tạo ra một khoảng cách giữa hai chúng ta.
Người này thế nhưng lại có thể không tiếng động mà tiến vào đây! Mà ta nhưng lại không có chút cảm giác phát hiện ra.
Mặc dù ngủ, nhưng cũng không thể nào dễ dàng buông lơi cảnh giác.
Nếu nàng muốn giết ta, giờ phút này ta nhất định sớm máu tươi nhuộm đỏ nơi đây.
“Ta gọi là Cẩm Tú.” Nàng hướng về phía ta thản nhiên cười, má lúm đồng tiền hiện ra, thật là đáng yêu.
Cẩm Tú?
Nàng cùng Cẩm Hoàng có quan hệ gì không?
Nàng như là đoán được suy nghĩ trong lòng ta, cúi đầu xuống hỏi: “Ta là muội muội của Cẩm Hoàng, ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này?”
Nàng là muội muội của Cẩm Hoàng sao?
Ta đương nhiên không có nghe Cẩm Hoàng nhắc qua, dù sao chúng ta trong lúc đó bất qúa cũng chỉ nói vài câu với nhau mà thôi.
“Cẩm Hoàng có việc đi ra ngoài, ta là bằng hữu của nàng. Trước mắt tạm quản lý sòng bạc Chí Tôn.” Ta hồi phục lại như bình thường, nở nụ cười đầy thiện ý, lời nói ôn nhu. Ở dưới tình cảnh này, ta tựa hồ chỉ có thể nói được như vậy.
Cẩm Tú cúi thấp đầu, đánh giá ta một phen, mới ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ tên là gì?”
“Cẩm Tú có thể gọi ta là Liễu Lăng tỷ tỷ.” Đối mặt với nữ tử như thế này, thần sắc của ta cũng không thể không nhu hòa một ít được, nàng không giống như Cẩm Hoàng đối với ngoại nhân thủy chung mang theo sự ngạo nghễ.
Chính là thanh cao, ngạo nghễ như Cẩm Hoàng nhưng lại sẽ có một muội muội ưu sầu khó hiểu như thế này sao.
Nàng cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, liền ngọt ngào gọi: “Liễu Lăng tỷ tỷ.”
Ta nhìn nàng mỉm cười ngọt ngào, cầm lấy quần áo ở bên cạnh bể, đứng dậy bước ra khỏi khỏi bể tắm.
“Liễu Lăng tỷ tỷ, tỷ tỷ đi đâu vậy ?” Cẩm Tú đi theo phía sau ta, một đường lải nhải.
Vốn tưởng rằng nàng chỉ là một tiểu cô nương, lại không nghĩ rằng nàng so với ta còn cao hơn vài phần, xem ra nàng đã qua tuổi dậy thì được vài năm rồi, nhìn nàng giống như một cô gái không hiểu sự đời, lại làm cho nàng có vài phần đơn thuần cùng tính trẻ con.
“Tỷ tỷ của ngươi thật sự có một việc trọng yếu phải làm, cho nên tạm thời sẽ không trở về sớm được. Nếu ngươi có việc tìm nàng, có thể ở trong này đợi đến khi nàng quay trở về. Nếu ngươi không có chuyện gì trọng yếu, cũng có thể đi về trước. Chờ tỷ tỷ ngươi trở về, ta sẽ thay ngươi chuyển lời cho nàng.” Ta cố gắng nhẫn nại, nói.
“Chuyện như thế nào mới được gọi là trọng yếu?” Nàng chạy lên trước mặt ta, cười hỏi.
Vừa nãy còn cảm thấy nàng là người đơn thuần, giờ phút này lại cảm thấy trong lời nói của nàng, có vài phần ý tứ hàm xúc trêu cợt người.
Nàng cứ theo sát ta lải nhải đặt ra câu hỏi, làm ta cảm thấy thật quẫn bách, nàng hỏi ta chuyện gì mới được gọi là trọng yếu, ta làm sao mà biết được đây?
Ta cùng Cẩm Hoàng bất quá chỉ là làm một cuộc giao dịch, cho nên giờ phút này ta mới sẽ xuất hiện ở trong này.
Về phần Cẩm Hoàng vì cái gì rời đi, khi nào sẽ trở lại, ta còn thật không biết sẽ phải trả lời như thế nào.
“Một đứa trẻ không cần phải hỏi nhiều, như vậy sẽ tốt hơn.” Ta cười che dấu muốn cho qua chuyện, dừng bước ôn nhu nói với nàng: “Cẩm Tú, nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại, ta xem ngươi vẫn nên đi về trước là tốt nhất, chờ Cẩm Hoàng trở về, ta sẽ bảo nàng tới tìm ngươi .”
Cẩm Tú nhìn quanh bốn phía, giảo hoạt cười nói: “Nơi này tốt lắm a~. Nếu tỷ tỷ ta có thể ở, Liễu Lăng tỷ tỷ ngươi cũng có thể ở, ta vì cái gì không thể?”
Nàng nhìn ta, nhanh chóng phát biểu một câu: “Ta quyết định, ta muốn ở lại đây để chờ tỷ tỷ.”
Giờ phút này, ta quyết định thu lại lời nói vừa rồi, người trước mắt tuyệt đối không phải là một cô gái đơn thuần không hiểu sự đời, ánh mắt của nàng rõ ràng có vài phần giảo hoạt, lại có một bộ dáng vô tội không nên có.
“Có thể, nhưng mà ngươi phải nghe theo lời ta.” Ta dừng một chút, sau đó mới cười nói.
Nàng ôm lấy cánh tay ta, vẻ mặt đơn thuần nói: “Cám ơn Liễu Lăng tỷ tỷ.”
Đối với sòng bạc Chí Tôn, ta cũng không quen thuộc cho lắm, vì để cho không phải gặp phiền toái gì, ta đem Cẩm Tú an bài ở tại một gian phòng bên trong phòng của ta.
Cũng may Cẩm Tú biểu hiện rất là nhu thuận, không chỉ có không có tiếp tục hỏi nhiều, cũng giúp ta che giấu thân phận.
Thời điểm ta đi ra ngoài tuần tra sòng bạc, nàng cũng không đi cùng, liền như vậy ngoan ngoãn ở lại bên trong phòng.
“Mạnh Hổ, ta đi ra ngoài một chút sẽ trở lại, ngươi không cần đi theo ta.” Vẫn như lúc sau khi lui tới sòng bạc tuần tra xong, ta xoay người nói với Mạnh Hổ.
“Dạ, chủ nhân.” Mạnh Hổ không hỏi gì nhiều, cũng sẽ không cãi lời.
Ở trước mặt của ta, hắn luôn luôn là một dáng vẻ cung kính, đem những lời ta nói coi như là thánh chỉ, một mực vâng theo.
Đương nhiên, tất cả điều này đều là phải cảm ơn Cẩm Hoàng đã ban tặng.
Một người tại sao lại có thể coi một người khác là trung tâm như thế, quả thật ta cảm thấy rất hiếu kì, nhưng là Mạnh Hổ lại cơ hồ nói gì nghe nấy.
Lại không biết Cẩm Hoàng rốt cuộc đã dùng phương pháp gì, có thể làm cho một người nam nhân như thế đối với nàng sinh ra sợ hãi, cơ hồ còn đem nàng coi như là thần thánh
Mạnh Hổ tự nhiên là không đi theo ta, mà ta liền ra khỏi sòng bạc Chí Tôn, hướng quán trọ đi đến.
Trong khoảng thời gian này, ta để lại Sở Ngọc một mình ở trong quán trọ, đúng là vẫn có vài phần lo lắng, cho nên cũng luôn thỉnh thoảng tranh thủ một chút ít thời gian, qua quán trọ nhìn hắn một lát.
Đương nhiên hắn cũng không biết điều này.
Có đôi khi, ta cũng đã từng nghĩ đến, đưa hắn tới chỗ của danh môn chính phái có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng kết quả cuối cùng lại không thể bỏ xuống được.
Ta không có tin tưởng đem hắn bồi dưỡng thành một nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất, ta cũng không có năng lực làm cho hắn về sau vang danh khắp thiên hạ. Ta duy nhất có thể làm, tựa hồ chính là thực hiện hứa hẹn mà mình từng ưng thuận đối với hắn.
Trước khi hắn có được năng lực tự bảo vệ bản thân, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn.
Vì thế, những ý nghĩ đó đành phải từ bỏ.
Cẩm Hoàng tuy rằng là đầu đảng tội ác ở Đồ thành, nhưng là người biết nàng là nữ tử thì lại không nhiều lắm, huống chi người biết khuôn mặt thật của nàng lại càng hiếm, cho nên mặc dù ta nghênh ngang đi ở trên đường, người khác cũng sẽ không nhận ra.
Cho nên một khi ly khai khỏi sòng bạc Chí Tôn, bỏ khăn che mặt xuống, ta liền vẫn là Liễu Lăng, là tỷ tỷ của Sở Ngọc trong mắt người khác.
“Tiểu nhị ca, đệ đệ của ta có khỏe không, có người nào đến tìm hắn gây phiền toái hay không?” Ta tìm được một tiểu nhị giúp ta thông báo tình hình của Sở Ngọc, sau khi biết được tình hình gần đây của Sở Ngọc, sẽ dúi cho hắn một chút bạc.
Chỉ cần một chút bạc, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ chiếu cố cho Sở Ngọc thật tốt.
Sau khi tiểu nhị thông báo mọi việc vẫn bình thường như những lần trước ta đến, ta đang định rời khỏi quán trọ, bỗng nhiên tiểu nhị kia làm như nhớ ra một việc gì đó, liền gọi ta lại “Cô nương, mấy ngày hôm trước có một nam tử đến tìm đệ đệ của cô nương.”
Nam tử?
Sở Ngọc ở trong này cũng không biết người nào, vậy người đến tìm hắn là ai?
Tâm lý của ta đột nhiên dâng lên vài phần nghi hoặc, xoay người hỏi: “Tiểu nhị ca còn nhớ rõ bộ dáng của nam tử kia không?”
Tiểu nhị suy nghĩ nửa ngày, chỉ nói cho ta “Người kia nhìn rất hiền hòa, hơn nữa đệ đệ của cô nương tựa hồ rất thích hắn, có một ngày, bọn họ đi chơi thật sự vui vẻ.”
Sở Ngọc tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng là ý niệm đề phòng rất mạnh, chưa nắm rõ tình hình chung, hắn là tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ, cho nên có lẽ hắn là thật sự quen biết với nam tử kia.
“Ta đã biết! Trong khoảng thời gian này đã vất vả cho ngươi rồi.” Ta cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, sau khi phân phó vài câu, liền trực tiếp ra khỏi quán trọ.
Thời gian ta cùng Sở Ngọc ở chung cũng không dài, nhưng là ta cũng rất hiểu biết tính tình của hắn, cho nên ta thủy chung đều không có xuất hiện ở trước mặt hắn.
Khi trở lại sòng bạc Chí Tôn, ta lại phát hiện Cẩm Tú không có ở trong phòng.
Tìm được Mạnh Hổ, hỏi hắn, ta mới biết được Cẩm Tú thế nhưng lại đang ở bên trong sòng bạc.
Tay cầm xúc xắc, một chân gác lên trên thành ghế, vẻ mặt của nàng thập phần vui sướng, giống như nắm xúc sắc trong tay liền nắm được toàn bộ thiên hạ.
Vội vàng chạy tới sòng bạc, ta nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy.
“Cẩm Tú…” ta tức giận gọi, mà nàng lại mang theo vài phần khiêu khích nhìn ta “Tỷ tỷ, có dám cùng ta cá cược một phen hay không?”
“Nếu tỷ tỷ thắng, Cẩm Tú liền ngoan ngoãn trở về.” Nàng nhìn ta, khiêu khích không thay đổi “Nếu tỷ tỷ thua, phải đem toàn bộ sòng bạc Chí Tôn giao cho ta, tỷ tỷ có dám cá với ta hay không?”
Ta không rõ Cẩm Tú rốt cuộc vì sao phải làm như vậy, nhưng là con ngươi của nàng hiện rõ một điều, nếu ta không đáp ứng, nàng liền đem thân phận của ta tố giác cho tất cả mọi người biết.
Chính là Cẩm Tú, chung quy vẫn chỉ là Cẩm Tú, nàng vĩnh viễn không sẽ hiểu rõ ý tưởng của Cẩm Hoàng, cho nên hẳn là cũng đã đánh giá sai về ta
Ta cũng không sợ sự uy hiếp của nàng, ở trong này dung mạo cũng không thể chứng minh được điều gì, lời của nàng cũng không thể chứng minh được cái gì, chỉ cần trong tay ta đang đeo vòng ngọc của Cẩm Hoàng, thì ta chính là Cẩm Hoàng.
Ta có thể phủ nhận thân phận Cẩm Tú của nàng, mà không phải là để cho nàng ngược lại phủ nhận thân phận của ta.
“Mạnh Hổ, ta không biết nàng, đem nàng đuổi ra khỏi sòng bạc Chí Tôn.” Ta nhìn nàng cười đến sáng lạn, sau đó gằn từng tiếng phân phó nói.
Cẩm Tú trong nháy mắt có chút kinh ngạc, lăng ngốc nhìn ta, chính là rất nhanh sau đó, nàng lại khôi phục lại như tự nhiên, không còn sót lại một chút bối rối nào, mà là cười nói: “Tỷ tỷ, thực có ý tứ nga~.”
“Phải không?” Ta duy trì sự cao ngạo, thanh cao của Cẩm Hoàng, hơi hơi nhếch mép, lời nói lạnh lùng.
Ngay sau đó, ta ngược lại nói với Mạnh Hổ đang đứng ở bên cạnh: “Còn đứng thất thần ở đó để làm chi, không có nghe thấy lời nói của ta sao?”
Mạnh Hổ lập tức phân phó vài người tiến về phía Cẩm Tú.
Cẩm Tú xem nhẹ ta, mà ta cũng đã xem nhẹ Cẩm Tú.
Ngay tại lúc nàng không chút hoang mang hướng ngoài cửa mà đi, ta lại đột nhiên hiểu được, Cẩm Tú không phải là một người đơn giản như vậy
Có lẽ, nàng cũng không phải muội muội của Cẩm Hoàng.
“Tỷ tỷ, người thật sự nhẫn tâm.” Đi đến một nửa đường, đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt vô tội nhìn ta nói.
Vẻ mặt kia vài phần là thật, vài phần là giả, làm cho người ta không biết được rõ ràng.
Ngay tại lúc đó, ta lại cảm thấy hoảng hốt, nàng tựa hồ lại biến trở về là một cô gái đơn thuần như lúc mới gặp, làm cho người ta bị mê hoặc.
Rất nhanh ta thu hồi lại sự hoảng hốt, bình thản như không, nói: “Ta nói không biết ngươi.”
Nói xong, ta liền xoay người rời đi, đem hết thảy ở lại phía sau, không bao giờ nữa muốn đi để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.