" Thả con bé ra!"
Ta gắt lên, chân muốn đứng dậy nhưng lại không được. Sau câu nói của ta, tên lính kia cũng bỏ chân ra khỏi cô bé, tiến đến gần ta. Vẻ mặt hằn học, tay hắn giơ lên cao như định tát ta một cái. Bất giác nhắm mắt lại, ta thấy một thân hình to lớn ra chặn trước mặt ta. Sau đó là tên lính ngã ra sau một cái, định điên tiết bò dậy thì bị đập cho tơi tả.
" Cầm tiền rồi cút, coi như từ giờ ta mua cô bé này! Nhanh!"
Izumi gằn giọng, thả ra một đám bạc xuống đất. Tên lính vội vã cầm bạc rồi chạy mất, cô bé từ nãy giờ ngẩn người ra. Izumi lại đến vỗ vai, phủi bụi cho cô bé rồi đưa cô bé ngồi cạnh ta. Ta cũng luống cuống xé một mảnh vải lau vết thương chảy máu trên đầu cô bé.
" Hai người....tại sao đối tốt với em vậy?"
Cô bé bỗng dưng cụp mắt xuống, rưng rưng nói khiến ta giật mình. Đưa mảnh vải cho Izumi nhờ hắn giặt dùm, ta mỉm cười vén tóc cô bé lên nói.
" Bé đã cứu chị, coi như trả ơn thôi!"
" Nhưng....nhưng giờ em không còn nơi để về, đấy là nói duy nhất của em!"
" Ba mẹ cô bé đâu?!"
Sau câu hỏi của ta, cô bé chợt lặng người, hai tay siết chặt lại, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi.
" Họ đã chết trong lần cứu nữ thần! Họ bị dòng nước cuốn đi! Họ....họ....họ ngay cả xác cũng không... không... được đêm về quê hương để an táng"
Cô bé òa khóc nấc lên nói, từng giọt nước rơi đên gò má lấm lem. Hai mắt đã sưng từ lâu, có vẻ đã khóc rất nhiều. Ta nghe xong bỗng bất giác giật mình, vai hơi run lên. Là do ta, là do Menfuisu mà sự việc này xảy ra. Ta tự hỏi chiến tranh này còn cướp đi bao nhiêu gia đình nữa?
Ôm cô bé vào trong lòng, ta vỗ vỗ đầu để yên. Cô bé cũng chỉ vùi vào bụng ta, khóc to. Tuy cô bé cầm chặt cái gì đó, là siết chặt chiếc vòng tay bằng chỉ đơn sơ của mình. Ta cũng hiểu nó là gì, chỉ im lặng cho đến khi cô bé mệt rồi mới thôi.
" Vậy giờ em không có chỗ nào để đi, vậy theo bọn chị đi!"
Ta nói, lấy khăn mà Izumi đưa lau khuôn mặt ướt đẫm của cô bé, nhẹ hỏi. Đôi mắt to hơi sưng ấy bỗng sáng lên, len lén đưa sang phía của Izumi. Hắn cũng gật gật đầu, không nói gì nhiều.
" Em....em...em cảm ơn anh chị!"
Cô bé cười tươi một lần nữa lộ má lúm đồng tiền mà nói. Hai con mắt sáng lên còn hơi đọng nước mắt.
" Vậy chị gọi em là gì?"
Ta lại hỏi, cô bé đột nhiên trầm ngâm lại. Nhìn vẻ mặt như đang cố nhớ lại gì đó? Tên! Là tại vì lâu quá rồi chưa ai gọi nên cô bé muốn quên? Chắc không phải đâu!
" Em là Lina!"
Cô bé chợt vui vẻ nói lại, ta cũng gật gật nói lại cái tên Lina vài lần. Lúc này Izumi như một không khí mới tiến lên, chỉ vào chân ta e dè hỏi.
" Chân nàng thế này sao đi?"
" Chắc thuê lạc đà! Mà bỏ từ nàng đi! "
"...."
Ta gắt lên còn hắn thì hơi lủi thủi. Cuối cùng hắn cũng thuê hai con lạc đà về. Một lần nữa hắn bế xốc ta ngồi lên lạc đà, tiểu Lina cũng ngồi cùng ta. Hắn thì đi bộ, tay dắt con lạc đà hướng về Ai Cập.
Ta mơ hồ đi hồi lâu cũng đã thấy mệt, thân nhiệt nóng bừng lên. Chợt từ đâu một tấm vải tre đầu phủ lên, nhìn ra thì là của tên Izumi. Hắn vẫn không nói gì, tiếp tục hướng về Ai Cập mà đi. Ta vẫn thắc mắc nhưng nhanh chóng phủ lên đầu để che ít nắng. Đi gần giữa trưa, tất cả quyết định ngừng lại ở ven một ốc đảo nhỏ nghỉ ngơi. Lina đã ngủ tự hồi nào, đang dựa vào một gốc cây. Ta đi tìm nước rửa mặt cho tỉnh táo, thiếu điều muốn lao xuống tắm luôn. Izumi đi quanh để tìm chút đồ uống hay cây trái dại. Một hồi lâu, hắn quay về với một tay đầy trái cây dại, mặt vui vẻ đi về hướng ta.
" Ngươi có chắc ăn được?"
Ta e dè hỏi, thật tiếc lúc làm thân phận là Nhược Lan ta không đam mê sinh vật học. Nhìn cây trái ngon lành, ta vừa e dè vừa khát. Izumi cũng như ta, nhưng kiến thức chu du của hắn vẫn nhỉnh hơn. Liếc mắt một lát, hắn cầm mấy quả lên soi, trái thì vứt đi trái thì để lại, nhưng đa số là vứt đi. Cuối cùng từ một đống chỉ còn lẻ tẻ vài trái, nhưng ta lại cảm thấy an toàn hơn hồi nãy.
" Ngươi biết khá nhiều về vụ này? Tại sao? Ngươi như ta sống trong cung mà?"
Ta thắc mắc, cầm một trái nhỏ lên ăn, ta giờ đây cũng đã bớt không ít tục lệ rườm rà. Hắn cũng ngồi xổm xuống đối diện, lấy một quả rồi cười nói.
" Hồi nhỏ ta từng bị hại, phải lưu lạc ngoài thành vài năm. Ở đó ta được dạy mấy thứ này, vì đấy gần rừng."
Ta nghe xong thì gật gật đầu không lấy gì làm lạ. Có thể nói trong các triều đại vương quyền, Menfuisu thật sự được gọi là hạnh phúc. Người ta phải đánh nhau quyết liệt, huynh đệ tương tàn để có được vị trí cao cao tại thượng ấy. Nhưng nó vừa mới sinh ra đã được chỉ định sẵn làm vua một nước, không cần tranh dành. Thậm chí cả ta.....người chị này cũng toàn tâm giúp nó, không hề có ý trang giành.
" Nhưng đó không hẳn bất hạnh! Huynh đệ tương tàn nhưng thực chất chúng ta đâu hề có thân thiết gì. Vả lại nhờ việc đó ta cũng biết được nhiều thứ!"
Izumi thấy ánh mắt thăng trầm của ta lại tưởng ta buồn, vui vẻ nói xua tay nhưng trong mắt lại có một tia dấu diếm hiện lên. Ta cũng hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì. Đúng! Cái gì cũng có mặt trái của nó. Izumi tuy sống trong cảnh tranh chấp hoàng quyền, ruột thịt tương tàn. Nhưng ngờ môi trường ấy mới luyện ra một hoàng tử ý nghĩ thâm sâu, biết tiến biết lùi, thông thạo sự đời này. Còn Menfuisu tuy hạnh phúc nhưng như vậy lại dưỡng cho nó bản tính nóng nảy, tự cao tự đại, rất dễ bị lợi dụng. Ta thở dài, đúng là vậy!
" Ba mẹ! Đừng đi! Đừng bỏ con!"
Lina từ đằng sau lên tiếng khiến ta và Izumi giật mình, nhanh chóng chạy ra. Con bé tự nhiên giờ lại nóng ran khiến ta giật mình, rõ hồi nãy còn bình thường mà! Ta sợ hãi cầm lấy ít nước nhúng khăn đắp lên đầu cho con bé. Nhìn Izumi, hắn cũng đang nhăn mặt lại.
" Chúng ta phải tìm đại phu thôi!"
Ta nói, hắn cũng gật đầu bế xốc con bé lên. Vì phải đi nhanh nên hắn cho ta bế con bé, hắn cũng ngồi trên lạc đà hết sức thúc nó đi. Trên đường, ta dồn hết mình che nắng cho con bé, lâu lâu cho nó uống ít nước. Ta biết nó là do cảm nắng, nhưng tình hình có vẻ còn tệ hơn vậy.
" Sắp đến chưa vậy?"
Ta lo lắng hỏi, giờ đã dần tối mà ở sa mạc thì chắc chắn rất nguy hiểm. Hắn cũng nhăn mặt, lắc đầu tiếp tục đi. Nhìn Lina hô hấp ngày càng khó khăn, thân nhiệt nóng ran khiến ta cực kì sợ hãi. Trong cơn mê sảng, con bé liên tục kêu ba mẹ mình, điều này còn khiến ta áy náy hơn nữa.
" Ba mẹ! Chờ Lina!"
Con bé lại nói, hai tay quờ quạng. Ta giật mình, cắn răng ôm chặt con bé.
" Không! Đừng chạy theo ba mẹ em! Ở lại, hãy ở lại!"
Ta nói nhỏ, cố gắng lay con bé, mắt thiếu điều đỏ lên. Chợt ở đằng xa bỗng xuất hiện ánh đền đuốc, vào sâu là một làng nhỏ. Ta và Izumi không hẹn cùng nhìn nhau nở nụ cười, nhanh chóng tìm đại phu. Giờ đã hơn nửa đêm, may mà vẫn còn người khám. Họ vừa mở cửa ta đã ôm chặt Lina chạy vào, đặt con bé xuống giường. Xong xuôi, chợt chính ta cũng hơi chóng mặt, điều cuối cùng ta nhớ là ta ngất trong vòng tay của Izumi.