Liệu Ta Có Thể Làm Lại Từ Đầu?

Chương 41: [ Ngoại truyện 1]Kiếp này, cậu có đang sống?




" Này! Cho tôi làm quen nhé!"
" Này! Cậu rất thông minh đấy, sao lại giấu vậy?"
" Này! Để tôi giúp cậu nhé, bù lại làm bạn tôi đi!"
" Này! Cậu rất rất giống một người đấy. Một người đã từng tổn thương tôi......rất giống cậu đấy!"
" Này! Cậu còn nhớ tôi không? Menfuisu!"
" Cô nói linh tinh gì vậy?! Đừng có đến tìm tôi nữa!"
Tiếng hét của người con trai vang lên trong đêm, sau đó chỉ còn tiếng gió xào xạc qua. Người con gái tóc vàng kia chợt lùi lại vài bước rồi nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Người con trai kia cuối cùng cũng buông lỏng mình, chợt hét lớn lên. Tiếng hét vang vọng trong đêm tối, mang theo sự tức giận tột cùng.
Người con trai đó, hay chính là kiếp sau của Menfuisu. Nhưng điều quan trọng là khi cậu đầu thai, Mạnh Bà canh cậu đã không được uống. Mang theo là những hối hận, những tội lỗi mà đầu thai. Thân là vương tử quý tộc, kiếp cậu lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Mẹ chết, người cha nát rượu thường xuyên đánh đập cậu, người chị ích kỉ chua ngoa. Mười tám năm địa ngục của cậu đã kết thúc khi cậu dọn riêng ra ngoài sống. Nhưng một lần nữa, một địa ngục khác đã mở ra. Cô gái đó lại xuất hiện, vương phi của cậu. Mái tóc vàng, đôi mắt xanh cùng nụ cười tươi bước qua trước mặt cậu. Nàng giờ là thiên kim tiểu thư cao quý, còn cậu giờ là một nhân viên quèn không địa vị. Mọi thứ giờ đã tráo đổi cho nhau, thân phận và địa vị.
Nhưng Carol lại một lần nữa tìm đến cậu, vui đùa với cậu. Lí do có thể là khuôn mặt của cậu, không hề khác kiếp trước là bao. Cô có thể trước mặt cậu vui đùa, có thể vô tư. Nhưng cậu đối diện trước cô chỉ là mặc cảm, tội lỗi đến khó chịu.
Nhưng cậu lại không chốn tránh cô, cậu chỉ lo sợ cô biết cậu là Menfuisu. Tại sao? Cậu không biết cho đến hôm nay.
Cô rủ cậu đi chơi cùng, cả hai tưởng chừng đã rất vui. Cậu nghĩ, có thể cả hai cứ mãi như thế này là được rồi.
" Này! Cậu rất rất giống một người đấy. Một người đã từng tổn thương tôi......rất giống cậu đấy!"
Cô hỏi, hai mắt nhìn thẳng vào mắt cậu khiến cậu có chút sững sờ. Hai tay cậu giờ đã run lên, cố nắm chặt vào nhau. Cô vẫn nhìn cậu, cười cười.
" Này! Cậu còn nhớ tôi không? Menfuisu!"
Cô tiếp tục nói, lần này cậu chỉ chết lặng nhìn về phía cô. Giờ hai má cô đã đỏ lên, có chút hơi men phát ra từ hơi thở. Cậu chợt hiểu ra vấn đề. Không phải cô đã phát hiện ra cậu, mà là cô đang say mà nhận lầm.
Chợt cậu cười to, nụ cười mang chút chua xót. Cậu làm sao vậy? Cậu đang đau lòng, cậu đang ghen với chính tiền kiếp của mình. Cậu là đang yêu? Đang yêu lại chính vương phi của cậu. Nhưng giờ người cô ấy yêu không phải cậu, mà là tiền kiếp của cậu. Đáng đời! Đáng đời mà!
" Cô nói linh tinh gì vậy?! Đừng có đến tìm tôi nữa!"
Cậu hét lên, hai mắt lạnh lại. Cậu thấy rõ cô có chút giật mình, rồi chợt chạy đi mất. Là cô ấy đang xấu hổ? Có lẽ sau vụ này, cậu biết cô sẽ không còn tìm đến cậu nữa.
Quả nhiên, mấy ngày sau cô đã không còn xuất hiện. Những ngày tháng tẻ nhạt của cậu bắt đầu lặp lại. Làm việc, về nhà rồi lại làm việc. Lâu lâu, bà chị ích kỉ của cậu lại đến phá đám một lúc rồi thôi.
Cứ thế, cho đến khi cậu biết tin cô từ lâu đã về nước của mình. Cô từ lâu đã không còn ở Ai Cập này nữa. Có chút đau lòng, có chút mất mát, nhưng việc cậu làm chỉ có thể là im lặng.
Với năng lực của cậu, chỉ hai năm đã được trọng dụng là điều rất dễ. Vì những kiến thức lúc trước vẫn còn, cộng thêm hiện tại giúp cậu thành công rất nhiều. Chẳng mấy chốc, cậu cũng đã được lên cái vị trí tổng giám đốc kia. Nhưng với cậu, làm tổng giám đốc điều hành các vụ khảo cổ chẳng khác gì cực hình. Tự tay mình ra lệnh đào các di chỉ tổ tiên.....cậu đang sống trong ác mộng. Tự tay mình bày các di vật tổ tiên cho người khác xem qua xem lại....tim cậu từ lâu đã đau như thắt lại. Nhưng cậu phải làm tất cả, vì trong thế giới này cậu không là gì, vì trong thế giới này cậu cần tiền!
" Lâu lắm không gặp lại!"
Tiếng nói quen thuộc phát ra khiến cậu ngạc nhiên, bật người khỏi chiếc ghế giám đốc kia. Nụ cười tinh nghịch, cô cuối cùng cũng đã trở lại. Giờ đây cô đã trưởng thành, nảy nở, thục nữ hơn rất nhiều. Cô tiến đến cậu, vẫn là cười nói như chưa có cuộc chia ly nào. Nhưng trên tay cô, một đứa bé đáng yêu đang ngủ rất ngon. Theo sau đó, một thiếu niên trạc cậu bước vào cùng nụ cười ấm áp. Một gia đình nhỏ đang hiện ra trước mắt cậu, khiến cậu lặng người.
Khẽ cười, cậu lắc đầu cố giấu là những giọt nước mắt. Im lặng nhìn về phía cô, giờ đang rất hạnh phúc với mọi thứ. Có lẽ, đây cũng chính là một sự trừng phạt đối với cậu.
Tối đó, ở nơi cao nhất của một chung cư cao cấp, nơi có một linh hồn tội lỗi đang ngự trụ. Thân là vương tử, người đứng đầu thiên hạ.
Mười tám năm bị lăng nhục, bị đánh đập.
Giờ đây lại từ tay mình đào mộ tổ tiên, đào xới tất cả chỉ vì tiền, điều mà cậu từng cho là hèn hạ nhất.
Giờ đây, mỗi ngày cậu phải đối mặt với chính người cậu yêu đang hạnh phúc bên người khác.
Ly rượu trong tay cậu rơi xuống đất, phát ra một tiếng động lớn trong không gian yên tĩnh. Kèm theo đó là nước mắt của ai đó, người đã từng ngạo nghễ, người giờ đây chỉ còn là một linh hồn tội lỗi.
Kiếp này, cuộc sống đối với cậu chỉ là địa ngục, nơi cậu phải trả giá cho những gì câụ đã làm.
Kiếp này, cậu có đang sống?
Kiếp này, cậu có đang thực sự sống?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.