Từ đó về sau, Trục nói, Lộc tựa như một pho sách.
Từ đó về sau, Lộc nói, Trục tựa như một bài thơ.
Từ đó về sau, họ dần dần đến gần với nhau.
Điện thoại, QQ, gặp mặt, dường như hễ gặp nhau họ đều trò chuyện. Lộc ở trước mặt Trục, không còn là khúc gỗ kiệm lời, mà trái lại nói không ngớt lời. Trục ở trước mặt Lộc, không còn lúc nào cũng giả bộ lặng im nhu thuận. Cô khiến Lộc hoa cả mắt với nước mắt yếu mềm, ngây thơ bướng bỉnh, với tình thơ ý họa của mình.
Đáy lòng Lộc kinh ngạc thầm than: Trục quả đúng là kỳ tích của cuộc đời anh! Hai kẻ có gia đình đã lao vào ngọn lửa không thể vãn hồi. Họ đã làm hết tất cả những gì cô nam quả nữ khi ở cùng nhau có thể làm. Làm không biết mệt, không để ý hậu quả.
Người Trung Quốc xưa kia truyền lại biết bao nhiêu thành ngữ tục ngữ, những điều đó đều là kết tinh của trí tuệ, đều được trải qua bao nhiêu lần khảo nghiệm của thời gian. Tỷ như câu thành ngữ "Không có bức tường nào không lọt gió", "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma" hay "Muốn người không biết thì đừng làm". Cứ thế, sự mờ ám của Lộc và Trục cũng bị ánh mắt người đời nhìn ra đầu mối. Chẳng những thế, người Trung Quốc đối với loại đồn đoán này lan truyền rất nhanh. Nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Lộc và Trục vẫn chưa hay biết gì cả. Hai người họ chỉ nghe được âm thanh khoái lạc của Adam và Eva mà thôi.
Tin đồn rốt cuộc cũng đến tai Hoa và Hồng. Hai con người thiện lương này không muốn tin vào những lời đồn đại ấy. Họ chân thành sâu nặng nói với người bạn đời của mình: "Anh/Em tin tưởng hai người.". Mà Lộc với Trục, tình cảm mãnh liệt mênh mông trong lòng họ đã che lấp hết chút ít cảm động áy náy vừa le lói. Họ đã trúng độc hoa tình rất nặng rồi.