Linh Chu

Chương 1016: Phụng thiên bộ, đệ lục bộ chủ (1)




Người Cổ Cương tôn sùng vũ lực, làm sao có thể coi trọng loại "nhãi ranh" chưa đến hai mươi tuổi như Phong Phi Vân.
Những quân sĩ Thần Vũ Quân này đều bắt đầu phẫn nộ, định cưỡi dị thú bay lên thành lâu, túm cổ Thường Đại Khải lôi xuống.
Phong Phi Vân cũng không tức giận. Hắn xua xua tay, để cho bọn họ đều không nên động thủ. Hắn nhảy xuống từ trên lưng Đại Trùng Lân, đứng ở trên mặt đất kiên cố do bị đè nén tới giống như lớp sắt. Hắn đón những mũi tên thần nỏ chói mắt này, đứng thẳng tắp rồi cực kì thong thả cười nói:
- Đã sớm nghe nói người Cổ Cương tôn trọng cường giả, lấy lực vi tôn. Chỉ tiếc... đầu óc này lại không thể nào sử dụng được.
Thường Đại Khải ngồi ở trên thành lâu coi như có ngốc, cũng biết Phong Phi Vân là đang mắng hắn. Lập tức toàn thân toát ra bẩy con dị thú chiến hồn, tóc đều dựng đứng
- Phong Phi Vân tiểu nhi, ngươi cũng dám mắng bản Bộ Chủ.
- Ta không phải đang mắng ngươi, mà là đang cứu mạng của ngươi. Phụng Thiên Bộ các ngươi hiện tại đã bị hai đại Bộ Chủ Thiên Vu Bộ và Ám Vực Bộ công kích, hai đầu giáp chiến, hai mặt có địch nên vốn cũng đã cực kì cố hết sức. Hiện tại ngươi cái đồ ngu dốt không có đầu này lại còn dám tin lời người khác gièm pha, đắc tội Bổn vương. Chẳng lẽ ngươi muốn Phụng Thiên Bộ các ngươi cũng cùng đắc tội ngay cả với triều đình, sau đó rơi vào đại quân triều đình thảo phạt, ba mặt có địch.
Thường Đại Khải bị Phong Phi Vân trách mắng đến ngây ra sửng sốt. Hiện nay Phụng Thiên Bộ đích xác chịu khổ sở, tại phía tây có Thiên Vu Bộ chỉ huy mỗi đại bộ tộc công phạt, tại phía đông và phía nam có Ám Vực Bộ dẫn đầu mỗi đại bộ tộc điên cuồng tấn công dồn dập. Cả Phụng Thiên Bộ có chín phần chiến tướng Man Sĩ đều bị điều động ra chiến trường. Sáu vị Bộ Chủ thì có bốn vị hiện tại đều cầm binh ở tiền tuyến, mỗi ngày đều có những xe thi thể Phụng Thiên Bộ Man Sĩ được vận chuyển về.
Tam Đại Bộ Lạc giết nhau đỏ mắt, trong đó còn xen vào mấy thế lực thần bí, giống như đang lấy muôn vàn người Cổ Cương làm con cờ để đánh cờ.
Thế trận cũng không lợi đối với Phụng Thiên Bộ, khai chiến hai năm nay liền mất ba ải mười chín Man Thành, có rất nhiều bộ lạc nhỏ vốn phụ thuộc vào Phụng Thiên Bộ hiện tại đều bắt đầu đào ngũ, tộc nhân tử thương vượt qua trăm vạn. Hai năm chinh chiến, tài nguyên đã tiêu hao hơn phân nửa.
Hơn nữa gần đây lại có nghe nói, trong Thập Vạn Hà Sơn có tiếng thú gầm trời long đất lở truyền ra. Bên ngoài Thập Vạn Hà Sơn có vài đại Linh Thú vương giả đều đã bị kinh động, nên đã lao ra khỏi Mãng Hoang, có khả năng dẫn đầu dị thú tàn sát sinh linh.
Phủ Cổ Cương vốn liền thuộc về ven rìa Thập Vạn Hà Sơn, vài đại Linh Thú vương giả bên ngoài Thập Vạn Hà Sơn đã sớm muốn diệt tộc với Cổ Cương tộc, sau đó hoàn toàn đuổi đánh nhân loại ra khỏi xứ sở Thập Vạn Hà Sơn. Hiện nay mỗi đại bộ lạc hỗn chiến, vừa lúc tạo ra cơ hội cho những Linh Thú vương giả này có thể tận dụng. Nếu như làn thú triều tràn đến, với lực lượng hiện tại của Phụng Thiên Bộ, chỉ sợ thật sự có nguy cơ diệt tộc.
Phụng Thiên Bộ hiện tại đang hai đầu khai chiến, cũng sớm đã một bước khó đi. Nhưng lại còn phải đề phòng Linh Thú vương giả trong Thập Vạn Hà Sơn công kích, làm sao còn dám trêu chọc chiến sự với kẻ thứ ba.
Phong Phi Vân đúng là nhìn chuẩn điểm này, mới nói một câu trấn áp Thường Đại Khải.
- Ta thực sự nói cho ngươi, nếu như Bổn vương ra lệnh một tiếng, tùy tùy tiện tiện liền có khả năng điều động một ức Thần Vũ Quân đi tới phủ Cổ Cương bình loạn. Thật buồn cười, ta tự nhiên biết người Cổ Cương đều là đàn ông chân chính, những người sắt đá kiên cường. Nhưng mà Phụng Thiên Bộ các ngươi hiện tại sợ là ngay cả ăn cơm đều sắp thành vấn đề, vẫn còn có bản lãnh để mở ra chiến trường thứ ba sao. Nếu như ngươi thật sự muốn chọc giận Bổn vương, Bổn vương dám cam đoan không đầy ba tháng, Phụng Thiên Bộ nhất định toàn tuyến sụp đổ, viên ngói không còn, thây người xếp thành núi.
Phong Phi Vân hù chết người không đền mạng, hắn tiếp tục cao giọng nói. Mà sự thực Phong Phi Vân căn bản không dám điều động Thần Vũ Quân tiến vào phủ Cổ Cương. Một khi làm như vậy, nhất định sẽ khiến tất cả bộ lạc phủ Cổ Cương phản đối. Đến lúc đó mỗi đại bộ lạc phủ Cổ Cương chỉ biết sẽ câu kết thành một khối, cùng nhau công kích Thần Vũ Quân ngoại lai.
Người Cổ Cương có tính cực kì bài ngoại. Nếu như thật sự có thế lực ngoại lai hòa trộn vào đây, thì những người Cổ Cương hiện tại giết nhau đỏ cả mắt lập tức sẽ đoàn kết nhất trí chống đối bên ngoài. Điều này tự nhiên không phải kết quả mà Phong Phi Vân muốn thấy.
Đương nhiên điểm này Thường Đại Khải lại không nghĩ tới, cho nên Phong Phi Vân mới có thể hù dọa hắn sợ đến trên mặt đổ mồ hôi lạnh.
Những Cổ Cương Man Sĩ vốn đang khống chế Hoàng Kim Thần Nỗ nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói, tất cả cũng bị tác động. Một số Man Sĩ hai tay đều phát run, sợ tay không cẩn thận thả lỏng để cho mũi tên Hoàng Kim Thần Nỗ bắn đi ra ngoài. Nếu như làm vị Thần Vương đại nhân này hoảng sợ, vậy thì liền rước lấy đại họa.
Những lời Phong Phi Vân nói đều là lời nói thật, cũng nói đến chỗ khó hiện tại của Phụng Thiên Bộ. Thường Đại Khải giờ phút này cũng là cưỡi hổ khó xuống. Nếu như hiện tại đi cầu Phong Phi Vân, mời hắn như một đại gia đi vào Vu Thần Man Thành, thì Thường Đại Khải hắn bất luận như thế nào đều không hề mở miệng. Nhưng mà nếu như đúng với lời Phong Phi Vân, tiếp tục liều chết đối chọi như vậy, rất có thể thật sự sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho Phụng Thiên Bộ.,
Vậy phải làm sao bây giờ.
Thường Đại Khải mặt đều nghẹn đỏ, tựa như quả khí cầu màu đỏ bị thổi căng phồng, trong lòng thầm mắng. Con mẹ nó, nếu sớm biết như vậy thì cũng không nghe lời Vương bát đản Thác Bạt Hoành kia tìm Phong Phi Vân mà kiếm chuyện. Giờ thì hay rồi, khiến cho Lão Tử trong ngoài đều là kẻ sai. Vạn nhất mang đến cho Phụng Thiên Bộ đại họa tày trời, đại ca còn không mắng chết ta.
Không đúng, Thác Bạt Hoành chính là nổi danh thông minh, làm sao có thể không nghĩ tới hậu quả đắc tội Phong Phi Vân. Chẳng lẽ Vương bát đản này chính là gian tế của Thiên Vu Bộ hoặc là Ám Vực Bộ, muốn khiến cho ta đắc tội với Phong Phi Vân, sau đó mang đến tai ương ngập đầu cho Phụng Thiên Bộ.
Vương bát đản, Lão Tử đã biết rõ là như thế này. Sau khi trở về, Lão Tử ắt phải lấy đầu của hắn xuống làm quả cầu đá bóng.
Thường Đại Khải suy nghĩ trong lòng như thế, kìm lòng không đậu liếm liếm môi, lộ ra một cỗ sát ý mãnh liệt. Nhưng mà, sau khi hắn cúi đầu thấy Phong Phi Vân phía dưới thì lập tức lại bắt đầu đau đầu. Mẹ nó a, hiện tại ta biết làm sao bây giờ.
Phong Phi Vân tựa hồ nhìn ra tâm tình giờ phút này của Thường Đại Khải, vì vậy lại ho khan hai tiếng, hé mở nụ cười hiền lành mà nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.