Nhưng dị thú căn bản giết không hết, liên tục không ngừng bay đến, ở trên người của hắn lưu lại mấy đạo vết thương.
Phong Phi Vân đứng trêm đỉnh ngón núi đứt gãy, dáng người thẳng tắp, thanh y bồng bềnh, cười vang nói:
- Thác Bạt huynh, sau này còn gặp lại.
Phong Phi Vân thân thể khẽ động, liền tựa như một đạo thanh sắc lưu tinh xông lên trời cao, thẳng vào tầng mây, hăng hái chạy về phía nam.
- Phong Phi Vân, ngươi đừng đi...
Chín căn thần châm trong tay Thác Bạt Hoành bị máu tươi nhuộm đỏ, như một tuyệt thế Chiến Thần, đánh cho mấy chục đầu dị thú hóa thành huyết vũ, mở ra một đạo lổ hổng, muốn lao ra, đuổi giết Phong Phi Vân.
Phía trên thiên mạc, một đầu dị cầm dài đến hơn chín mươi mét thò ra móng vuốt khổng lồ, mang theo lôi đình điện quang bắt lấy bờ vai của hắn, kéo xuống một mảng lớn huyết nhục.
Thác Bạt Hoành bị đầu dị cầm này ngăn cản, lần nữa lâm vào vòng vây dị thú, không cách nào thoát thân được.
Bạch ngân thần kiệu khí tức càng lúc càng gần, Phong Phi Vân bay trong đám mây, hai mắt mở rộng, trong mắt có hai đàu Phượng Hoàng hỏa hồng xông phi ra, tựa như một mảnh thần hà hiển hiện trên trời cao, nhìn thấy rõ ràng từng cọng cây ngọn cỏ ngoài ngàn dặm.
Ngoài sáu trăm dặm, bốn nam tử thân mặc hắc bào từng người cầm lấy một góc bạch ngân thần kiệu, nhảy lên trong sông núi đại nhạc, mỗi một lần nhảy lên đều xa vài trăm trước, áo đen trên người bọn họ cổ động, tựa như bốn con chim to màu đen, ngậm lấy bạch ngân thần kiệu bay về trước vậy.
Bốn người này tu vị không tầm thường, tốc độ cũng cực kỳ nhanh.
Phong Phi Vân đứng ở ngoài mấy trăm dặm, đánh Thiên Tủy Binh Đảm ra ngoài, hóa thành một cây trường mâu màu trắng, xuyên qua ngàn dặm hư không, giống như một đầu Bạch Long lao ra giữa tầng mây, xuyên thủng lồng ngực một nam tử áo đen trong đó, tung tóe ra mảng lớn máu tươi.
Dùng tu vị Phong Phi Vân hiện giờ, hoàn toàn có thể ngàn dặm giết người.
- Không tốt, có người đuổi đến, các ngươi đi trước, ta đến ngăn chặn hắn.
Hắc bào nhân lồng ngực và phần lưng đều bị xuyên thủng kia cũng không chết, hắn đã đạt đến Thiên Mệnh đệ lục trọng, chính là nửa bước cự phách trung kỳ, sinh mệnh lực vô cùng cường đại.
Hắn lấy ra một khối huyết ngọc lớn cỡ bàn tay, bên trong huyết ngọc huyết khí đầm đặc, tựa như một khỏa trái tim óng ánh sáng long lanh, cho vào lỗ máu phía trước ngực, huyết ngọc chợt liền hòa tan, thấm vào trong vết thương, lấp đầy lấy lỗ máu, thân thể liền khôi phục lại như lúc ban đầu.
XÍU... UU!.
Phong Phi Vân lại gọi về Thiên Tủy Binh Đảm, ngưng tụ binh đảm thành một thanh chiến đao, sau một lát lại tức trong tầng mây bay ra, vạt áo tung bay, khí thế bàng bạc, hai tay cầm đao đánh tới một gã tà tu trong đó, tựa như ném ra một đầu đao hà vậy.
Tà tu áo đen kia đứng trên đỉnh một cây cổ thụ cao tới hơn trăm mét, chung quanh thân thể lộ ra cành lá màu xanh nhạt, chân đạp trên phiên lá xanh nhạt, trong thân thể lao ra một đạo ánh sao màu đen, hai tay cùng lúc đánh ra, bộc phát ra lực lượng sáu đầu Long Hổ.
Bành.
Đao khí cuốn rơi xuống, sáu đầu Long Hổ lập tức liền bị xé mở, Tà tu áo đen cả người đều cứng lại, trên mặt nhiều ra một đạo tơ máu.
Phong Phi Vân không chút dừng lại, bay qua tên tà tu này, bay vào trong mảnh rừng núi chướng khí mùi mịt kia, Thiên Tủy Binh Đảm trong tay vẫn đang nhỏ máu.
BA~.
Thẳng đến khi Phong Phi Vân đã bay ra ngoài mấy ngàn mét, thân thể tà tu áo đen kia mới bạo liệt, mỗi một tấc huyết nhục và xương cốt đều bị đao khí cắn nát, biến thành một mảnh huyết vụ.
Phía dưới, trên phiến lá cổ thụ xanh nhạt, dính đầy huyết châu rậm rạp.
Phong Phi Vân vừa mới xâm nhập vào mảnh núi rừng tràn đầy chướng khí này, liền phải người chặn đường thứ hai, tu vị cũng là nửa bước cự phách trung kỳ, cường đại hơn người vừa rồi, trực tiếp vung lên một tòa núi nhỏ trấn áp xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Đối phương đã sớm mai phục ở đây, chuẩn bị đầy đủ, núi nhỏ lập tức liền áp xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không tránh không né, hai tay nâng lên núi nhỏ, trên cánh tay toát ra hỏa diễm hừng hực, sâu trong cốt tủy bộc phát ra một cổ cự lực, trực tiếp ném bay núi nhỏ ra ngoài, ngược đánh tới người chặn đường kia.
Người chặn đường kia không nghĩ đến khí lực Phong Phi Vân lại lớn như thế, tránh lui không kịp, bị núi nhỏ đập trúng thân thể, bị đè dưới núi nhỏ, xương cốt trên người đứt gãy bảy, tám cây, trong miệng không ngừng thổ huyết, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, lập tức bay lên chạy thục mạng vào trong núi sâu.
- Trốn đi đâu
Phong Phi Vân lấy ra Kình Thiên Côn, một gậy đánh ra ngoài, côn tử biến thành to như ngọn núi, trực tiếp đánh nát xương cốt toàn thân thể tu sĩ Tà đạo nửa bước cự phách kia, trên người tuôn ra một mảnh huyết vụ, co quắp trên mặt đất, đã hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Lực lượng thân thể Phong Phi Vân hiện giờ đủ để sánh vai với cự phách, nếu chỉ luận chiến lực thì còn cường đại hơn cả Thường Đại Khải, đương nhiên so với tu sĩ cự phách sơ kỳ chính thức thì vẫn còn chút chênh lệch, dù sao tu sĩ có thể đạt tới cự phách sơ kỳ đều tinh thông rất nhiều thần thông và sát thuật, chỉ riêng thân thể cường đại, ở trước mặt những thần thông và sát thuật này căn bản không đủ nhìn, còn chưa đến gần bọn hắn thì đã bị giết chết rồi.
Lực lượng thân thể Thường Đại Khải có thể so với tu sĩ cự phách sơ kỳ, nhưng ba tên Thường Đại Khải cũng tuyệt đối không phải đối thủ của một vị tu sĩ cự phách sơ kỳ, bởi vì Thường Đại Khải chỉ là thân thể cường đại, mà không hề biết thần thông và sát thuật.
Đây cũng là nguyên nhân Phong Phi Vân có thể mạnh hơn Thường Đại Khải, nhưng lại không địch nổi tu sĩ cự phách sơ kỳ.
Một ít thần thông khủng bố, có thể khiến tu sĩ bộc phát ra mấy lần lực công kích, thậm chí mấy chục lần lực công kích, tựa như Sâm La Điện thập nhị tà công, đều có thể bộc phát ra lực công kích cường đại hơn thân thể gấp mười lần, có tà công thậm chí có thể phát huy ra gấp hai mươi, 30 lần lực công kích.
Có thể bộc phát ra lực công kích gấp 20, 30 lần lực công kích so với bản thân cũng đã xem như tuyệt học có một không hai, chỉ có tiên môn cao cấp nhất mới có thể có thần thông như vậy, hơn nữa đều là chí bảo trấn giáo.
Thử nghĩ xem, tu vị đều là cự phách sơ kỳ, nhưng ngươi chỉ có thể đánh ra "Một" lực công kích, nhưng người khác thi triển một môn thần thông cường đại, có thể bộc phát ra "Mười" lực công kích, kém như vậy căn bản không cách nào đền bùn được.
Cho nên tu sĩ trong khi quyết đấu, ngoại trừ tu vị ra, công pháp tu luyện và phẩm cấp thần thông cũng chiếm tỉ trọng rất lớn.
Đây là nguyên nhân vì sao chiến lực đệ tử đại phái đệ lại cường đại hơn tán tu nhiều như vậy.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân; cự phách sở dĩ được xưng là cự phách, đó là bởi vì sau khi đạt tới cấp bậc cự phách, có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nhất phẩm linh khí, đánh ra lực công kích siêu việt thân thể tám lần.