Phong Phi Vân chỉ dựa vào lực lượng thân thể cũng đã có thể chống lại cự phách sơ kỳ, mặc dù cự phách sơ kỳ sử dụng linh khí nhất phẩm, bộc phát ra lực lượng cảnh giới tám lần, Phong Phi Vân cũng có thắng khả năng.
Nếu là tu sĩ cự phách sơ kỳ không có linh khí, cũng không có bí thuật thần thông gia tăng lực công kích, Phong Phi Vân có thể vững vàng đánh bại hắn, thậm chí đánh chết.
Đương nhiên tựu Phong Phi Vân hiện tại đã là Thiên Mệnh ngũ trọng đỉnh phong cảnh giới, còn kém cự phách không nhỏ, bởi vì thân thể của hắn vô cùng cường đại mới có thể lực áp cự phách sơ kỳ, đây là hai chủng tu luyện khác nhau, đạt được thành quả còn vượt xa người khác.
- Hai chủng tu luyện kỳ thật là hỗ trợ lẫn nhau, tăng cảnh giới lên, có thể trong vô tri vô giác rèn luyện thân thể, mà ta tu luyện ra khối phượng cốt thứ hai, cũng làm cho cảnh giới tăng lên một mảng lớn.
- Hai chủng tu luyện có lẽ chẳng phân biệt chủ lưu cùng thứ yếu mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Tu sĩ chỉ tu luyện đan điền, thân thể cũng sẽ biết từ từ trở nên cường đại, giống như Thiên Mệnh thất trọng cự phách có thể đánh ra bảy hổ chi lực.
Mà Phong Phi Vân chỉ tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân là công pháp luyện thể, hắn vẫn mở đan điền như trước, đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng đỉnh phong.
Trong lòng Phong Phi Vân hơi hiểu ra.
- Tìm một bản bí tịch thần điển tu luyện đan điền có thể làm thân thể và đan điền tương xứng, khí thể cùng tu, như vậy có lẽ sẽ có giúp ích cho Bất Tử Phượng Hoàng Thân.
Phong Phi Vân vẫn cảm thấy tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng đã là chính xác nhất, tu luyện tốt nhất, nhưng mà hiện tại hắn có tư tưởng mới.
Hắn muốn khí thể cùng tu.
Trong kho trí nhớ của Phong Phi Vân có vô số điển tịch tu luyện, nhưng mà tuyệt đại đa số đều là phương pháp tu hành của yêu tộc, đương nhiên cũng có một ít công pháp tu luyện đan diền, nhưng mà những công pháp này cũng không phải cao cấp nhất, dù sao phượng hoàng yêu tộc cũng không tu luyện đan điền, cho nên thu thập điển tịch tu đan điền rất ít.
Phong Phi Vân cũng không có tùy tiện lấy một quyển ra tu luyện, hắn xem ra muốn tu luyện đan điền, cũng nên chọn công pháp xứng đôi với Bất Tử Phượng Hoàng Thân, bằng không thì không bằng không tu luyện.
- Mạc Phủ Tầm Bảo Lục bác đại tinh thâm, chính là thánh điển không thua Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Đạo Điển, Kim Tàm Kinh cùng nổi danh với Mạc Phủ Tầm Bảo Lục, tuyệt đối là công pháp tu hành kinh thế của nhân loại, nếu có tu luyện hai chủng công pháp này, có lẽ cảnh giới của ta sẽ tăng lên vô cùng nhanh chóng.
Tuy trong tay Phong Phi Vân nắm giữ một phần Mộ Phủ Tầm Bảo Lục Bát Thuật Quyển, nhưng mà chính là thần thông bí thuật, cũng không phải công pháp tu luyện.
Hắn cũng không biết trong Thần Tấn vương triều nho nhỏ tại sao lại có Mạc Phủ Tầm Bảo Lục, Đạo Điển, Kim Tàm Kinh cấp bậc thánh điển, nhưng mà Thần Tấn vương triều đúng là có rất nhiều bí mật, sẽ không biểu hiện đơn giản như mặt ngoài, nói không chừng nhất định trong hàng tỉ quốc gia nhân loại đã sắm vai cực kỳ trọng yếu, chỉ là người bình thường không biết mà thôi.
Thần Tấn vương triều có rất nhiều địa phương cổ quái, ví dụ như vị trí Phong Phi Vân trọng sinh; Thủy Nguyệt Đình cũng sinh ra trên vùng đất này; nữ ma sau khi vẫn lạc cũng trọng sinh ở đây, lại tiếp tục bước vào con đường thiên đạo; còn có mẫu thân Phong Phi Vân chính là cường giả yêu tộc tuyệt đỉnh, vì sao lại xuất hiện tại Thần Tấn vương triều, còn kết hợp với phụ thân của hắn?
Còn có rất nhiều nơi không thể tưởng tượng nổi, trong vũ hóa mộ viên có địa cấp truyền tống trận đài, trong Vạn Tượng Tháp có mãnh thánh linh Vô Lượng Tháp vỡ vụn, trong tám di tích cổ xưa của Thần Tấn vương triều có phải có nhiều bí mật hay không?
Phong Phi Vân cảm giác, cảm thấy Thần Tấn vương triều là một nơi không tầm thường.
Phong Phi Vân ngưng tụ ra khối phượng cốt thứ hai, khí tức phượng hoàng nhàn nhạt kia cũng biến mất, trên bầu trời hư ảnh dị thú khổng lồ cũng mất đi, ánh mắt những dị thú ven hồ cũng đầy nghi hoặc khó hiểu, cuối cùng vẫn rời khỏi đây.
Vùng đất này bởi vì khí tức phượng hoàng xuất hiện mà rung động, lại bỏi vì khí tức phượng hoàng biến mất mà an tĩnh lại, nhưng mà vẫn có một ít thần thức cường đại đảo qua người Phong Phi Vân, cường hoành đến cực điểm, không phải thần thức nhân loại.
Khu vực khôi phục lại bình tĩnh, đám khổng tước ba màu trở lại ven hồ, sau đó, vội vàng ngậm trứng của mình bay đi, nơi này đã biến thành nơi thị phi, chúng không dám ở đây nữa.
Bên hồ có tiếng ếch xanh, đom đóm bay ra khỏi cỏ nước, chúng lập lòe giống như sao trời.
Chỉ có Thiên Vu thần nữ vẫn ở đây, không có rời đi.
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn ra xa xa, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nói:
- Ngươi bây giờ có ý định đi theo ta hay là tự đi về Vu Thần Man thành?
- Ta đi với ngươi.
Nếu là trước kia có lẽ nàng sẽ do dự, nhưng mà hiện tại nam tử trước mắt có thể thúc đẩy Thiên Vu Thần Thụ sinh trưởng thì nàng không có chút do dự gì cả.
Phong Phi Vân gật gật đầu, quyết định hiện tại rời khỏi đây, động tĩnh lớn như thế chắc chắn sẽ hấp dẫn tu sĩ tà đạo Sâm La Điện tới đây, vừa rồi bọn chúng còn lo lắng những dị thú này, nhưng mà đám dị thú sau khi rời đi thì bọn chúng cũng sẽ tới đây.
Phong Phi Vân cùng Thiên Vu thần nữ nhanh chóng rời khỏi khu vực hồ lớn này, trên bầu trời xuất hiện một đạo thiểm điện, có bóng người mặc trường bào màu đen bay xuống, người này giống như u lĩnh lao tới mặt hồ, giọng nói già nua, cười lạnh, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi đi không được.
Tới thật nhanh!
Ngay sau đó lại có bảy tám bóng người xuất hiện trong gió phong tỏa cả bầu trời này lại.
Lúc hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt quát ba chữ "Phong Phi Vân" thì sắc mặt Thiên Vu thần nữ biến hóa, trở nên cổ quái, cũng có chút kinh dị, vội vàng nhìn qua Phong Phi Vân, cẩn dò xét thì ánh mắt xoay tròn, càng nhìn càng cảm thấy giống.
Khó trách... Lại cảm thấy quen thuộc, không, không, hẳn không phải là Phong thiếu gia, Phong thiếu gia đi ra ngoài nhất định sẽ mang theo hai tên cẩu nô tài, hơn nữa Phong thiếu gia cũng không lợi hại như vậy, nhưng mà... Hắn nếu thật sự là Phong thiếu gia thì làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ Phong thiếu gia còn muốn tai họa ta sao?
Tâm hồn thiếu nữ của Thiên Vu thần nữ nhảy loạn, gấp muốn khóc lên, nàng đối với Phong thiếu gia có sợ hãi từ bản năng, thật giống như con chuột gặp được mèo, con thỏ gặp được diều hâu.
Phong Phi Vân tự nhiên không biết nàng giờ phút này suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn chằm chằm vào lão giả áo đen đứng giữa hồ, cười nói:
- Ha ha! Thì ra là hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt, đuổi theo thật là nhanh nha.
Hộ pháp trưởng lão năm mươi mốt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu không đuổi theo nhanh một chút, chẳng phải lại để ngươi đào thoát sao, Phong Phi Vân, ngươi buông tha đi! Dưới thiên la địa võng của Sâm La Điện chúng ta, ngươi không cách nào thắng nổi đâu.