Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc lại nói:
- Diêm Vương chỉ là một bộ hài cốt, là bị tổ tiên Tử Minh thi động đào ra từ trong Vũ Hóa Mộ Nguyên, thời gian khai quật đã không thể khảo cứu, nhưng chuyện chân chính khiến danh tự Diêm Vương khiếp sợ thiên hạ phát sinh vào 1500 năm trước, đến lúc đó mọi người mới biết được sự tồn tại của Diêm Vương, mà lúc đó sư tôn đã tiến vào Đồng Lô Sơn, tự nhiên không biết truyền thuyết về Diêm Vương.
Nghe đến đây, Tà Hoàng cũng nổi lên hứng thú, tu vị đạt tới loại cảnh giới như hắn, đã rất ít thứ có thể khiến bọn hắn cảm thấy hứng thú, nói:
- Chỉ là một bộ hài cốt có thể đáng sợ thế nào, ngược lại có chút ý tứ.
- Một giọt hủ huyết của Diêm Vương liền có thể giết chết một vị cự phách. Diêm Vương mặc dù đã chết đi, như vẫn là tồn tại vô cùng khủng bố.
Tà Hoàng cũng có chút động dung, nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của đám Tà Đạo bá chủ bên dưới, rất hiển nhiên những người này cũng biết truyền thuyết về Diêm Vương, một giọt máu tươi có thể giết chết một vị cự phách, thật không đơn giản, nói:
- Vậy Diêm Vương kia sao lại nhấc lên quan hệ với Phong Phi Vân?
Nam tử đeo mặt nạ quỷ màu bạc nói:
- Mấy năm trước, Vạn Tượng Tháp ra một vị tiên tài cấp bậc sử thi kinh tài tuyệt diễm, lúc độ Địa Kiếp đưa tới mười ba đầu nham tương, được phong làm đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều từ trước tới nay, mà sau khi hắn độ kiếp thành công, lại bị Tử Minh thi động ám toán, trúng một giọt Diêm Vương Hủ Huyết. Vốn dùng tu vị Thiên Mệnh đệ nhất trọng của hắn, một khi trúng Diêm Vương Hủ Huyết liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng qua mấy năm sau, mọi người phát hiện hắn vẫn còn sống rất tốt, lại trở nên càng thêm cường đại.
- Thiên tài cấp bậc sử thi này chính là Phong Phi Vân?
Tà Hoàng nói.
Nam tử mang theo mặt nạ quỷ màu bạc nhẹ gật đầu, nói:
- Một giọt Diêm Vương Hủ Huyết liền cự phách cũng có thể giết chết, lại không thể giết chết Phong Phi Vân lúc ấy chỉ mới là Thiên Mệnh đệ nhất trọng, ở trong đó vốn đã có cố quái rất lớn, ta hoài nghi hắn rất có thể đã nhận được truyền thừa của Diêm Vương, hoặc là dung hợp một bộ phận thi cốt của Diêm Vương, có thể vào lúc nguy cơ sinh tử mượn nhờ một bộ phận lực lượng của Diêm Vương.
- Diêm Vương!
Tà Hoàng nhẹ nhàng niệm hai chữ như vậy, sau đó liền nhắm đôi mắt già nua lại bắt đầu suy tính, nhưng sau nửa ngày cũng chỉ có thể suy tính ra vụn vặt, căn bản không cách nào suy tính ra lai lịch của Diêm Vương.
Càng như thế, Tà Hoàng lại càng là cảm thấy tầm quan trọng của thi cốt Diêm Vương, trình độ trân quý thậm chí không dưới Kim Tằm Kinh.
Đúng lúc này, phía dưới, một lão giả tóc hoa râm bờ môi nhẹ nhàng giật giật, tựa hồ có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Động tác của hắn, Tà Hoàng tự nhiên đều thấy trong mắt, nói:
- Đệ nhất điện chủ, ngươi tựa hồ có lời gì muốn nói sao?
Sâm La Điện đã dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai chỉnh hợp thập đại điện trước kia, nhưng vẫn bảo trì lại xưng hô thập điện, chỉ là điện chủ thập điện hiện tại cũng phải nghe theo lệnh Tà Hoàng.
Có thể nói, hôm nay Sâm La Điện, ngoại trừ Tà Hoàng thiếu chủ và bốn vị hành giả, quyền lợi lớn nhất, địa vị cao nhất chính là mười vị điện chủ, mỗi người đều có chiến uy kinh thiên động địa, có thể một mình đảm đương một phía, luận chiến lực, chiến lực của một ít điện chủ không hề dưới Tứ đại hành giả.
Đệ nhất điện chủ vội vàng đi ra, trong đôi mắt ám tụ thần hoa, bộ pháp mang theo quy tắc và vận luật, mặc dù ở trước mặt Tà Hoàng vẫn biểu hiện cực kỳ thong dong, nói:
- Hồi bẩm Tà Hoàng đại nhân, 1500 năm trước, đệ nhất điện từng tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt thi cốt Diêm Vương, đoạt được ba căn xương sườn.
Ba căn xương sườn của Diêm Vương.
Lời này vừa nói ra, Tà Đạo bá chủ ở đây cả đám đều hai mặt nhìn nhau, Diêm Vương chính là tồn tại chí tà chí ác trong truyền thuyết, không nghĩ tới trong Sâm La Điện vậy mà lại có ba căn xương sườn của hắn.
Rất nhanh ba căn xương sườn đã được mang ra, mang đến Tà Hoàng Cung, một cổ khí tức rét lạnh mà âm lãnh tràn ngập toàn bộ cung điện, mặc dù là đám Tà Đạo bá chủ tu luyện công pháp tà đạo này cũng có một loại cảm giác kinh hồn táng đảm, hàn khí đang không ngừng khởi động trong thân thể.
Ba căn Diêm Vương xương sườn, bị phong ấn trong ba khẩu quan tài Thanh Đồng, ngay một khắc khi quan tài được mở ra, một cổ chí tà chi khí bừng lên, biến thành một mảnh đám mây màu đen, ngưng tụ thành một bóng dáng màu đen, trực tiếp cuốn lấy hai Tà Đạo bá chủ cách đó không xa vào. Hai Tà Đạo bá chủ này đều có tu vị nửa bước cự phách, nhưng giờ phút này đều không có lực phản kháng, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên gầy gò khô quắt.
- Hừ!
Tà Hoàng hừ lạnh một tiếng, trong thân thể cũng sinh ra một cổ tà khí khổng lồ, trực tiếp đánh tan tà khí trên Diêm Vương xương sườn, hai Tà Đạo bá chủ kia chợt rơi xuống trên mặt đất, huyết nhục trên người cũng đã bị hút hơn phân nửa, thân thể tràn đầy nếp nhăn, thật giống như chỉ có một lớp da dán ở trên người, sinh cơ trong thân thể ngay cả một lão đầu tử sắp chết cũng không bằng.
Những Tà Đạo bá chủ khác nhìn thấy hai người khô quắp trên mặt đất đều cảm thấy sợ, liên tiếp lui về phía sau, không dám đến gần quan tài Thanh Đồng kia.
Tà Hoàng ngồi ở phía trên, trực tiếp cách không duỗi ra một tay ra, trực tiếp thăm dò vào trong quan tài Thanh Đồng, trảo lên một căn xương cốt tản ra màu đen nồng đậm, bên trong xương cốt kia tản mát ra khói đen nồng đậm, tựa như một lỗ đen thôn phệ tất cả vầng sáng.
Tà Hoàng nắm Diêm Vương xương sườn ở trong tay, lần nữa nhắm mắt lại, tiến hành suy tính, lúc này rất nhanh đã có kết quả, đôi mắt già nua mở ra, tản mát ra vầng sáng chiếu sáng cả Thiên Địa chiếu sáng, nói:
- Thì ra Diêm Vương chính là người chung kết thời đại Phật tu, một sinh linh vô cùng khủng bố, nếu có thể mượn nhờ tà khí trên thi cốt hắn để tu luyện tà công, ta mới có thể ở trên mảnh đại địa Thần Tấn vương triều này tấn cấp đến cảnh giới cao hơn nữa
Tà Hoàng thả Diêm Vương xương sườn lại vào trong quan tài Thanh Đồng, trong mắt sáng tối luân chuyển, nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, không tiếc bất cứ giá nào thu thập Diêm Vương thi cốt. Trên người Phong Phi Vân có lẽ có một đoạn Diêm Vương thi cốt, trước tiên thu hồi đoạn thi cốt trên người hắn đi.
. . .
Thân thể Phong Phi Vân vô cùng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không còn chút sức lực nào, thậm chí ngay cả linh khí bên trong đan điền cũng không thể vận chuyển, lúc này tùy tiện đến một tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng có thể lấy mạng hắn.
Phong Phi Vân rất muốn té trên mặt đất ngủ một giấc, nhưng hắn biết rõ lúc này hắn tuyệt đối không thể ngủ, không biết có bao nhiêu truy binh đã chạy đến bên ngoài Thập Vạn Sơn Hà, một khi hắn dừng lại, thì tất sẽ bị bọn chúng đuổi theo.