Phong Dật Chi và hai vị hộ pháp Phong gia kia hiển nhiên cũng được hắn đưa ra khỏi miếu thần.
- Phi Vân, bây giờ hãy cùng ta rời khỏi nơi này, ở đây nguy hiểm vô cùng.
Phong Dật Chi nói.
Nhưng Phong Phi Vật lại chẳng có ý muốn rời đi, thoải mái cười nói:
- Gia gia, còn chưa tìm được Tiên Tuyết thì con sẽ không rời đi.
- Tiên Tuyết cũng vào Thương sinh động phủ?
Phong Dật Chi hỏi.
Phong Phi Vân nhìn về hướng miếu thần, bên trong vẫn tĩnh mịch u ám, từng tòa phật điện, phật tháp cao cao vẫn hiện lên, dù sao thì hắn vẫn cảm thấy Phong Tiên Tuyết đang trốn trong một góc phòng trong tòa phật điện nào đó, ngồi khóc thút thít.
Phong Dật Chi thấy Phong Phi Vân có ý không muốn rời đi, cũng không muốn tiếp tục ép buộc hắn, nói:
- Sau khi tìm được Tiên Tuyết, lập tức quay về Phong gia đó biết chưa.
Phong Dật Chi vội vàng muốn đem những chuyện xảy ra ở nơi này đi bẩm báo với lão tổ Phong gia cho nên nhanh chóng mang theo hai vị hộ pháp rời đi, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.
Về phần Đông Phương Kính Nguyệt thì đã sớm không thấy bóng dáng, bản thân cô bị trọng thương, dĩ nhiên là chạy càng xa càng tốt.
Không phải là Phong Phi Vân không muốn rời khỏi chỗ này mà là hắn đi không được!
- Ngươi là con cháu Phong gia?
Tần Minh nghe được cuộc trò chuyện của Phong Dật Chi và Phong Phi Vân nên đi tới sau lưng hắn, trong tay cầm theo thanh chiến kiếm, trên người tràn đầy chiến ý.
Ở trong mắt Tần Minh, Phong Phi Vân tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ, dù sao thì một người có thể không chết dưới đồng trung kiếm thì không phải là một người tầm thường.
Huống chi hắn rõ ràng nhìn thấy đồng trung kiếm đâm vào mi tâm Phong Phi Vân nhưng lại không giết được hắn, điều này làm cho người ta nghi ngờ không biết có phải tu vi hắn rất cao hay không? Có thể đạt đến cảnh giới luyện hóa kiếm khí?
Tần Minh chính là một trong hai tuấn kiệt nghịch thiên, tuổi chỉ mới 17 đã đạt đến thần cơ trung kỳ, có thể đem một vị ngoại sự trưởng lão Phong gia chém đứt ngang, thế hệ trẻ có rất ít người có thể tranh phong cùng với hắn.
Phong Phi Vân trừng mắt nhìn hắn, cười nói:
- Ta là Phong Phi Vân, ngươi nói thử xem ta có phải là con cháu Phong gia hay không?
- Phong Phi Vân, xem ra ngươi cũng là một người tuấn kiệt nghịch thiên.
Tần Minh cười khẩy một cái, sau đó lại trở nên nghiêm nghị, nói:
- Ngươi có đám đấu với ta một trận không?
- Có gì không dám!
Phong Phi Vân khoanh tay, có vẻ khá tự tin:
- Nhưng mà, phải đổi nơi khác.
- Nơi nào?
- Trong miếu thần.
Phong Phi Vân đưa tay ra chỉ về hướng một tòa miếu thần đổ nát mà lại cũ kỹ, tiếp đó lại biến thành một đạo tàn ảnh, không có bất cứ do dự nào, vọt thẳng vào trong miếu thần.
Mới vừa nhảy vào tường rào của miếu thần, dưới chân Phong Phi Vân lại hiện lên một tòa đài sen, chân đạp đài sen, cỡi trận pháp đi vào sâu trong miếu thần.
Tần Minh không ngờ Phong Phi Vân lại can đảm lớn mật đến như vậy, ngay cả ba vị nhân vật cấp cự kình cũng không dám tùy tiện xông vào miếu thần mà hắn thì lại xông thẳng vào, chẳng lẽ tên tiểu tử này không sợ chết?
Tần Minh đứng do dự bên ngoài miếu thần một hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám bước vào, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi thắng!
Miếu thần quạnh hiu tràn đầy sát khí, không người nào dám tùy tiện xông vào, tất cả mọi người đều đang đợi người khác động thủ trước, muốn hưởng lợi từ đó.
Nhưng mà sau khi ba vị cự kinh kia nhìn thấy Phong Phi Vân xông vào miếu thần thì cũng không nén được tức giận.
Ở đây có rất nhiều tu sĩ của Đại diễn tiên môn, có ba vị nhân vật cấp trưởng lão bay ra, ba người này cỡi trên lưng ba con cổ thú, người khoác phù lục, trong tay cầm trường mâu lớn như cánh tay, ba người cùng nhau công xuất một kích làm cho tường cổ tòa miếu thần bị phá ra một mảng lớn, ngói đá hóa thành khói dày đặc.
"Ầm!"
Một đạo sát quang từ trong cái giếng hoàng nê tràn ra, như những tia chớp to lớn đáng sợ bắn ra bốn phía.
"Phốc ... phốc ... phốc!"
Ba nhân vật cấp bậc trưởng lão của Đại diễn tiên môn lập tức bị sát quang bắn chết, tạo thành từng mảng máu thịt nhầy nhụa dưới đất, ngay cả ngựa cỡi dưới người cũng không ngoại lệ.
Trên mặt đất chỉ còn lưu lại 3 cây trường mâu lớn như cánh tay, nhưng cũng đã bị chém đứt đoạn.
"Ầm!"
Con tổ phong thú cao mười mấy trượng mang thiết kiệu bay về hướng miếu thần.
Trong thiết kiệu có khí tức khổng lồ truyền ra làm cho những đệ tử của Đại diễn tiên môn cũng bắt đầu lùi về phía sau, vì biết rõ tổ sư muốn xuất thủ.
- Tiêu diệt cổ giếng hoàng nê kia đi! Mặc dù nó ở cách xa miếu thần nhưng lại là một cái trục điều khiển sinh mạng, trong cổ giếng này nhất định có một thứ đại cổ quái nào đó, nói không chừng toàn bộ bí mật trong miếu thần đều nằm trong miệng cổ giếng kia.
- Nếu tổ sư đã xuất thủ thì dĩ nhiên là không thể có sai sót gì.
...
Tổ sư của Đại diễn tiên môn ngồi trong thiết kiệu vẫn không có xuất hiện nhưng mà linh khí trên kiệu lại nổ bắn ra Toái không kiếm, rồi lại bay lên trên không, mang theo thế lực lôi đình, bay thẳng vào trong cổ giếng hoàng nê.
Uy lực Toái không kiếm mạnh vô cùng, một kiếm có thể chặt đứt được sông lớn, nhưng mà bây giờ lại gặp phải một đối thủ lợi hại.
"Ầm!"
Trong cổ giếng hoàng nê cũng mạo xuất ra một thanh linh kiếm, chính là lấy hơi nước ngưng tự lại, nhưng mà uy lực lại có thể chống đỡ được Toái không kiếm, hai thanh kiếm đánh nhau trên cổ giếng hoàng nê, chẳng phân được thắng bại.
- Hừ!
Trong thiết kiệu truyền đến một tiếng hừ lạnh, một góc màn vải thiết được nhấc lên nhẹ nhàng, một đạo quang mang đánh vào lưng con tổ phong thú, tổ phong thú bị đau gầm thét lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục lao về phía trước.
Tổ sư Đại diễn tiên môn dự định tự mình xuất thủ, mảnh rèm trên thiết kiệu hơi vén lên, chỉ thấy đạo thanh phong từ bên trong bay ra, người ngoài tuyệt đối không thể nhìn thấy được bóng người của hắn thì hắn đã đứng trên cổ giếng hoàng nê, trên lòng bàn tay ngưng tụ thành một đại đoàn điện mang, ầm ầm đánh vào trong giếng.
"Ầm!"