Linh Chu

Chương 1092: Đánh bại (2)




Phong Phi Vân vẫn đang nâng Thanh Long Chung, ầm ầm rơi xuống đất, giẫm ra trên mặt đất hai dấu chân thật sâu, trên người vàng rực không dứt, Phật chung trong tay còn đang không ngừng rụng động, phát ra thanh âm ông ông.
Phong Phi Vân đã thở gấp, hắn đã vận dụng toàn bộ lực lượng, vụng trộm điều động cả lực lượng của một vạn đầu dị thú chiến hồn mới thắng Diệp Ti Loan một bậc, nhưng lại không đả thương được nàng, nàng này thiên tư quả thật rất cao, cùng cảnh giới có thể đối chiến với thiên tài cấp bậc sử thi.
Rất nhiều người đều trực tiếp hóa đá rồi, trông thấy Diệp Ti Loan bay ra ngoài, không thể tin được trước một màn trước mắt:
- Vậy mà... đánh bại Diệp Ti Loan.
- Mẹ nó, đây nhất định không phải một tán tu, tuyệt đối tục gia đệ tử một vị Miếu Vương Thiên của Đại Long Tự thu.
- Quá cường hoành rồi, huy động Phật chung hơn sáu mươi lần, đánh bại Diệp Ti Loan, cả mảnh đại địa này đều bị đánh nát, trên mặt đất còn dính lấy Phật quang.
Đám thiêu kiêu kiệt xuất Lý Tiêu Nam, Bắc Minh Phá Thiên, Quân Tam Thiên đều lộ vẻ ngưng trọng, nhưng lại không quá để trong lòng, dù sao tán tu này đã một bó lớn tuổi, ít nhất đã tu luyện ba, bốn trăm năm, mà bọn hắn chỉ mới tu luyện không đến trăm năm, cho dù thoáng không bằng hắn, tương lai cũng có thể vượt qua.
Mảnh đại địa này đã bị đánh nát, trên mặt đất nứt ra không ngớt mấy trăm dặm, trở nên không có một ngọn cỏ, đất khô cằn khắp nơi.
Diệp Ti Loan ngực ngọc no đủ, eo như cành liễu, dung nhan khuynh thành, thu hồi lại Nguyệt Tinh Luân, sau khi trầm mặc thật lâu mới hỏi:
- Tu vị các hạ đã đến cảnh giới gì rồi?
- Thiên Mệnh đệ thất trọng hậu kỳ.
Phong Phi Vân cũng không nói tu vi của mình mới chỉ là Thiên Mệnh đệ lục trọng trung kỳ, nói ra đến tất nhiên sẽ khiếp sợ tất cả mọi người, hơn nữa thân phận tuyệt đối sẽ bạo lộ.
Diệp Ti Loan có chút thở dài một hơi, đối phương đã đạt đến Thiên Mệnh đệ thất trọng hậu kỳ, mà nàng mới chỉ vừa đột phát đến Thiên Mệnh đệ thất trọng, kém hai tiểu cảnh giới, tuy rằng hơi thua một bậc nhưng cũng không quá đả kích, lại nói:
- Kỳ thật ta còn có một chiêu bí thuật, nếu dốc sức liều mạng, đủ để khiến bản thân trọng thương, đánh chết ngươi, chỉ có điều ta cố kỵ an toàn của Liễu sư muội mới không dùng ra chiêu bí thuật này.
Phong Phi Vân cười lạnh nói:
- Nếu ngươi dùng ra bí thuật này, sẽ chỉ là ngươi còn chết nhanh hơn cả ta thôi.
- Ngươi...
Diệp Ti Loan cảm thấy Phong Phi Vân thật sự quá càn rỡ, tuy rằng thua hắn một chiêu, nhưng nàng vẫn không cho rằng mình yếu hơn Phong Phi Vân, nếu dốc sức liều mạng, người chết tuyệt đối là Phong Phi Vân không thể nghi ngờ.
Liễu Duệ Hâm ở trên lưng Phong Phi Vân cũng trợn trắng mắt, nói:
- Đại thúc, ngươi quá tự phụ rồi, nếu ngươi không cưỡng ép ta làm con tin, khiến Diệp sư tỷ bó tay bó chân, không cách nào triển khai toàn bộ thần thông, ngươi đã sớm thua trong tay nàng rồi.
Khỏa minh châu của Nhật Nguyệt tiên giáo này đối với Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên rất sùng bái, cảm thấy bọn hắn không khả năng thất bại, ngược lại vị tán tu đại thúc này có chút hèn hạ hạ lưu, thủ đoạn rất không đàng hoàng.
- Nàng cho dù triển khai toàn bộ thần thông, cũng không tổn thương được chúng ta.
Phong Phi Vân cảm nhận được hai luồng mềm mại trên lưng càng ép chặt, nghĩ lại, liền hiểu rõ, vừa rồi mình giao thủ với Diệp Ti Loan tốc độ cực nhanh, Liễu Duệ Hâm có mấy lần đều thiếu chút nữa đã bị vung bay ra ngoài.
Tu vị nàng bị phong ấn, nếu bị vung bay ra ngoài, cho dù không chết ̉ cũng sẽ ngã trọng thương, tự nhiên cũng không kìm được ôm cổ Phong Phi Vân càng chặc hơn, toàn bộ thân thể mềm mại dán trên lưng Phong Phi Vân, lúc trước Phong Phi Vân tập trung giao thủ, còn không phát giác ra, giờ phút này mới cảm giác hết sức kiều diễm.
- Ai chúng ta với ngươi, ngươi là ngươi, ta là ta, đại thúc, ngươi sẽ không phải có cách nghĩ không an phận với ta đấy chứ?
Trên mặt Liễu Duệ Hâm lộ ra vẻ đề phòng, đường cong tuyệt mỹ trên người cũng theo đó xiết chặt, một đôi đùi ngọc thon dài cũng kẹp Phong Phi Vân càng chặc hơn rồi, tư thế càng thêm kiều diễm.
- Vân Phi Thiên, ta đến đánh với ngươi một trận.
Quân Tam Thiên bước ra, kiếm khí trên người bắn ra bốn phía, trong mắt nhuệ khí đan vào, khiến không khí cũng trở nên tựa như mũi kiếm, phát ra lợi thanh ô ô.
Liễu Duệ Hâm đôi mắt phát quang, lông mi cong cong, bờ môi đỏ hồng, lộ vẻ vẻ sùng bái, nói:
- Quân sư huynh, giáo huấn tên đại thúc cuồng vọng này đi, khiến hắn lăn trên mặt đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới được.
Phong Phi Vân quay đầu hung hăng trợn mắt liếc nàng, sau đó lắc đầu nói:
- Ta không đánh với ngươi.
- Ngươi không dám?
Quân Tam Thiên nói.
Phong Phi Vân cười cười nói:
- Diệp Ti Loan nói, nếu ta có thể tiếp được mười chiêu của nàng, nàng sẽ giúp ta lấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm trong tay ngươi, Diệp Ti Loan ngươi nói chuyện có tính không đây?
Lời này vừa ra, Diệp Ti Loan liền hơi đổi sắc, trong lòng có chút buồn rầu, thầm mắng mình lỡ lời, không nghĩ đến Vân Phi Thiên này là người khó đối phó như vậy, giờ phải làm sao đây?
- Diệp Ti Loan, nếu ngươi muốn lật lọng, chỉ sợ sẽ tổn hại đến thanh danh của Nhật Nguyệt tiên giáo đấy.
Phong Phi Vân cười cười, đứng ở một bên chuẩn bị xem kịch vui.
Diệp Ti Loan kinh tài tuyệt diễm, tương lai rất có thể sẽ trở thành Bạch Nguyệt sứ giả của Nhật Nguyệt tiên giáo, danh dự đối với nàng mà nói cực kỳ trọng yếu, nếu nàng làm ra chuyện lật lọng, sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với việc tương lai nàng được sắc phong sứ giả.
Diệp Ti Loan tự nhiên sẽ không thật sự ra tay với Quân Tam Thiên ra tay, càng không khả năng đoạt lấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm, chắp tay giao cho Phong Phi Vân, nếu vậy thì sẽ gây ra chê cười càng lớn.
Giờ phút này, nàng thật sự đã đâm lao phải theo lao rồi.
- Diệp cô nương, ta đến ra tay thay ngươi.
Lý Tiêu Nam đứng trên vân không, trên người hà úy lượn lờ, linh lãng lưu động, có một loại khí chất phiêu diêu xuất trần.
Hắn khống chế Huyền Không Đảo bay thấp xuống, trên Huyền Không Đảo khổng lồ có phi yến tiễu bích, thác nước chảy xuôi, cổ tùng đổi chiều, giống như một tòa thần sơn tiên luân tiên hoán, hắn như trích tiên từ trên trời đáp xuống, bên người có vô số mỹ thị làm bạn, khiến người bên ngoài cực kỳ ao ước.
Có người nhận ra Lý Tiêu Nam, trên mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc
- Đã sớm cảm giác được trên không có người, không nghĩ đến đúng là thiên chi kiêu tử Lý Tiêu Nam.
Lý Tiêu Nam thanh danh thật lớn, trong một đời tuổi trẻ đương thời cơ hồ vô địch, càng là Ngũ đại Thần Đồ của Thần Linh Cung, sau lưng đại biểu choThần Linh Cung chí cao vô thượng .
Ở đây rất nhiều thiên chi kiều nữ trẻ tuổi sau khi nhìn thấy Lý Tiêu Nam ánh mắt đều gợn sóng, sóng mắt thầm đưa, nhưng sau khi nhìn thấy bốn vị kiếm thị và 16 vị nhạc sử bên cạnh hắn lại thấy tự ti mặc cảm, những thị nữ này mỹ mạo đều thập phần thanh lệ trang nhã, ở đây chỉ có mấy mỹ nữ danh truyền thiên hạ như Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan mới có thể áp các nàng một đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.