Thần thức trong Đồng Lô Sơn này đã mất đi tác dụng, cho nên thẳng đến khi đi tới gần rừng đá, bọn họ mới phat hiện gần rừng đá có mấy tu sĩ tụ tập, hơn nữa khí tức cường đại đến cực điểm, tuyệt đối là đám nhân vật cấp lão tổ.
Phong Phi Vân nhìn qua rừng đá xa xa, cũng nhướng mày, giao địa đồ trong tay cho Diệp Ti Loan, đưa cho nàng bảo đảm.
- Ha ha, thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Hồng Diệp hoàng tử cười dài, từ xa xa nhìn qua Phong Phi Vân cùng Diệp Ti Loan, lại nói lại, khoảng cách gần như vậy muốn không phát hiện cũng khó khăn.
Phong Phi Vân cũng thản nhiên, cũng không tránh kiêng kị, trực tiếp đi ra, đi tới bên cạnh khu rừng đá đỏ rực, khi thấy bốn lão giả sau lưng Hồng Diệp hoàng tử thì nội tâm chấn động mãnh liệt, Phong Phi Vân đã nhìn thấy bốn lão giả này, ngày đó tại Ngân Câu phiệt Bạch Ngọc đảo đã gặp qua, chính là bốn cao thủ của Ngọc Kiền vương triều, tu vị cực kỳ cường hoành, đưa tay một cái cũng có lực lượng bài sơn đảo hải.
Ngày đó nữ ma khẽ vẫy tay đã đánh bốn lão giả này thổ huyết, nhưng lại không có đánh chết bọn họ, có thể thấy bọn họ cường đại cỡ nào.
Thời điểm ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua tiểu tà ma, vừa vặn cô nàng này ánh mắt dễ thương đầy gợn sóng nhìn qua hắn, mỹ mạo tuyệt luân, tràn ngập hiếu kỳ, dò xét Phong Phi Vân từ trên xuống dưới.
Hẳn là bị nàng phát hiện thân phận.
Trong lòng Phong Phi Vân không cách nào khẳng định, nhưng mà cô nàng này đầy tinh quái, hơn nữa thiên tư siêu phàm, nói không chừng tinh thông thần thông xem thiên địa nào đó.
Diệp Ti Loan cũng đi qua, nhưng mà trong lòng của nàng cũng đầy khiếp sợ, nàng cực kì thông minh, nhìn thấy chuyện xảy ra ở nơi này, bốn cao thủ Ngọc Kiền vương triều tụ tập ở nơi này, xem ra hôm nay đại thúc có phiền toái lớn.
Bốn cao thủ này trong Ngọc Kiền vương triều uy danh cực kỳ to lớn, tuy nàng ở trong Thần Tấn vương triều vẫn nghe thấy như cũ, đây là bốn nhân vật khủng bố tuyệt luân, Ngọc Kiền vương triều rất nhiều bá cũng xưng bọn họ là "Tôn sư" .
Đại thúc gây đại họa, tính mạng khó bảo toàn vào hôm nay.
Trong lòng Diệp Ti Loan tràn đầy lo lắng, tuy đại thú tu vị cường đại, nhưng mà còn kém bốn nhân vật khủng bố này thật xa, nếu như nàng cậy mạnh trợ giúp đại thúc, nói không chừng sẽ chọc đại địch cho Nhật Nguyệt Tiên Giáo.
Trong nội tâm nàng thập phần xoắn xuýt, tiên tâm nhộn nhạo, khó có thể cân nhắc, tuy nàng có chút giao tình với đại thúc, hơn nữa cũng rất có hảo cảm, nhưng mà còn khong tới mức đáp cả Nhật Nguyệt Tiên Giáo vào cùng hắn.
Phong Phi Vân đi tới nơi này cũng đã chuẩn bị rất nhiều mưu đồ, cười nói:
- Thì ra là hoàng tử điện hạ, thật là oan gia ngõ hẹp, nhưng mà... Nếu như hoàng tử điện hạ muốn động thủ ở đây, chỉ sợ có chút không tốt, dãy núi cách nơi này không xa có một con ma thương cổ thú, cao như núi, nếu như chúng ta động thủ ở đây, tất nhiên sẽ kinh động tới nó, tói lúc đó mọi người đều phải chết ở đây, không có lợi a.
Nơi này cũng không có ma thương cổ thú gì đó, đại thúc này đang gạt người, Diệp Ti Loan cảm thấy tán tu đại thúc này không nói câu nào thật cả.
Mục Đồ Vinh cười lạnh, nhưng cũng chú ý cẩn thận, đánh mắt một cái, lúc này một lão giả bay lên, hắn đáp lên cao điểm, hai mắt bắn linh quang điều tra xa xa.
Mà Phong Phi Vân nhân cơ hội này đã ra tay, thân như lưu tinh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hồng Diệp hoàng tử, trên bàn tay sinh ra điện quang, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay chế trụ hắn.
Thời điểm này Mục Đồ Vinh và ba lão giả khác kịp phản ứng thì Phong Phi Vân đã bóp cổ Hồng Diệp hoàng tử, lui về phía sau, đứng cach xa bốn người này.
Hồng Diệp hoàng tử vừa sợ vừa giận, trong khoảng thời gian ngắn tu vị người này tăng lên rất nhiều, hắn không có chút sức phản kháng đã bị bắt đi, giờ phút này mắng to:
- Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi là ai, nếu ngươi dám giết ta, cả Phong gia, cả Thần Tấn vương triều đều có đại nạn.
Ba.
Phong Phi Vân tát qua một cái, lực lượng thập phần hung mãnh, đánh nat quai hàm và đầu lưỡi của Hồng Diệp hoàng tử, hàm răng mất một bó to, tuy nhiên vẫn mắng to như trước, nhưng mà không ai hiểu hắn mắng cái gì, chỉ có thể nhìn thấy hắn vô cùng tức giận, khóe miệng không ngừng chảy máu.
Một cái tất này quá vang dội, làm cho nhị đương gia và Tu Hoa Thập Tam Nương đang cãi lộn ở xa xa vội vàng câm miệng, đi qua nơi này.
- Một tát này quá hung ác đây chính là hoàng tử một vương triều, vốn đã bị phế một tay, hiện tại lại bị người này đập nát đầu lưỡi, chậc chậc, sinh ra trong phú quý, vận mệnh gặp nhiều gian khó a...
Nhị đương gia nghiêm túc nói ra..
Hắn nói ra những lời này làm cho Hồng Diệp hoàng tử rất cảm thấy ưu thương, đúng vậy, con mẹ nó hắn đường đường là hoàng tử vương triều, tương lai là Ngọc Kiền đại đế, chuyện này cũng quá mất mặt, nếu như truyền đi hắn sẽ bị cười nhạo cả đời, ánh mắt của hắn biến hóa, quyết định tất cả người ở đây phải chết.
Bốn cao thủ Ngọc Kiền vương triều tự nhiên vô cùng tức giận, lại bị người ta cướp lấy hoàng tử ngay trước mặt, lại còn bị đánh nát đầu lưỡi, nếu như chuyện này truyền đi, tội của bọn họ lớn lắm.
- Buông hoàng tử điện hạ ra, bằng không ngươi sẽ chết đấy.
Phong Phi Vân một tay bóp cổ Hồng Diệp hoàng tử, giống như bóp cổ đại hầu tử, "Đại hầu tử" muốn phản kháng, răng rắc, trực tiếp bị Phong Phi Vân đá gãy một chân, lạnh lùng nói:
- Các ngươi có thể thử xem, ta dám cam đoan trước khi các ngươi xuất thần thông, đầu cả hoàng tử các ngươi sẽ bị ta vặn xuống.
Ánh mắt Phong Phi Vân sắc bén, cộng thêm hắn vừa rồi triển khai tốc độ đáng sợ, đúng là làm bốn lão giả kia sợ hết hồn
Mục Đồ Vinh muốn ra tay mấy lần, nhưng mà cân nhắc lợi hại cho nên cuối cùng vẫn nhịn xuống, tuy hắn có chín thành nắm chắc giết Phong Phi Vân trước khi Phong Phi Vân giết Hồng Diệp hoàng tử, nhưng mà hắn không dám đánh cược.
Hào khí chung quanh trở nên khẩn trương, Diệp Ti Loan có thể rõ ràng cảm giác được khí tức áp bách khổng lồ, làm cho cát bay đá chạy, không gian chấn động, gió mạnh nổi lên bốn phía, nàng càng lo lắng cho "Đại thúc", dù đây chính là bốn cao thủ thành danh, đại thúc dám uy hiếp bốn người này, quả thực... Lá gan quá lớn.
Nếu như là lúc bình thường, nàng không cảm tưởng sẽ là địch với bốn người này, khi đối mặt còn dám thong dong bình tĩnh và tàn nhẫn như thế.
Bốn lão giả này cuối cùng vẫn không dám ra tay, nhưng mà lửa giận trên người bị kích phát ra, tóc dựng đứng lên, chợt bình thản, một lão giả trong đó lạnh nhạt nói:
- Chỉ cần ngươi buông hoàng tử điện hạ ra, tất cả có thể thương lượng.
- Trong Đồng Lô Sơn này thù hận gì cũng có thể buông bỏ, sau khi đi ra khỏi hung địa này lại chậm rãi thanh toán.
Một lão giả chịu thua.
- Nếu ngươi muốn linh khí, linh thảo, cứ mở miệng là được, lão hủ tiến vào Đồng Lô Sơn cũng tìm được hai kiện chiến binh cổ xưa, giá trị vô cùng trân quý.