Linh Chu

Chương 1158: Phàn thành (1)




Bây giờ Mục Tích Nhu chỉ muốn nhanh chóng trốn về Lục Tế tiên giáo, nam nhân yêu dã này mặc dù tu vi cường đại nhưng chưa chắc là đối thủ của giáo chủ. Mục Tích Nhu thầm nhủ quay về Lục Tế tiên giáo là tốt rồi, về Lục Tế tiên giáo là mọi chuyện ổn hết.
- Ha ha ha ha ha ha! Mục linh khí, gặp đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong đại gia còn mơ trốn sao?
Mục Tích Nhu ngước lên, thấy trên bầu trời có một bàn tay to giáng xuống, lực lượng siêu khủng bố. Mục Tích Nhu liên tục đánh ra mấy chục ngọc phù nhưng không thể ngăn cản, bị đánh rơi khỏi áng mây rớt xuống chân Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cười tủm tỉm nhìn nữ nhân được ogị là Mục tiên nữ. Đúng là đẹp thật, trong chân mày bên trái có một nốt ruồi nhỏ, sống mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo. Nhìn khuôn mặt thì đẹp như Bạch Như Tuyết, mang ra ngoài rất hãnh diện, không uổng danh hiệu đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong.
Tiên hà lượn lờ quanh người Mục Tích Nhu tỏa mùi thơm, dụ linh điệp bay vờn quanh, tư chất thượng đẳng, không lớn tuổi. Có lẽ Mục Tích Nhu cùng lứa với Diệp Ti Loan, thiên chi kiêu nữ Nhật Nguyệt tiên giáo.
Phong Phi Vân cười càng yêu dã:
- Có biết ta là ai không?
Phong Phi Vân nâng Mục Tích Nhu dậy, nhéo khuôn mặt mịn màng, bừa bãi lưu manh.
Ban ngày ban mặt đùa giỡn tiên nữ thánh khiết là chuyện đại đạo hái hoa nên làm.
- Đại đạo hái hoa . . . Nhất . . . Trận Phong.
Mục Tích Nhu hơi tin lời Phong Phi Vân nói, sau khi bắt nàng là hắn tay máy tay chân, không phải đại đạo hái hoa thì là gì?
Người Mục Tích Nhu run run, mặt tiên trắng bệch. Mục Tích Nhu được người gọi là tiên nữ nhưng bây giờ rơi vào tay một đại đạo hái hoa, nàng nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày này. Mục Tích Nhu không dám tưởng tượng chuyện gì sắp xảy ra, nàng cảm giác té xuống vực sâu thăm thẳm.
Khi Hoắc Tâm chạy đến Ngư Nạm sơn mạch thì xe cổ sư tử hổ báo sớm chạy xa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi chưa tan.
Hoắc Tâm nhìn xác chết đẫm máu nằm dưới đất, cơ thể già nua run run. Đây là thái thượng trưởng lão của Lục Tế tiên giáo, tồn tại đẳng cấp nửa bước cự phách bây giờ bị người chém thành hai nửa.
- Sợ là lần này chọc phải kẻ cứng cựa, Mục tiên nữ cũng bị bắt, nguy to rồi.
Hoắc Tâm thầm kinh hoàng, nhưng dù gì lão trải qua nhiều gió mưa, rất nhanh bình tĩnh lại. Khí thế của Hoắc Tâm lạnh lùng sắc bén, nhanh chóng chạy về Lục Tế tiên giáo.
Chỉ có mời cường giả trong tiên giáo ra tay hay thậm chí là mời giáo chủ.
Trên đường đi đương nhiên Mục Tích Nhu không ngoan ngoãn chịu theo, nàng rất cứng cổ chống cự. Nhưng Phong Phi Vân trấn áp Mục Tích Nhu, khi lầng thứ năm bị đánh bại thì nàng cũng ngoan hơn.
Mục Tích Nhu có thể chọn tự sát, nhưng tự tử cần can đảm. Con kiến còn ham sóng chứ nói gì tu tiên giả?
Tu tiên giả tu đạo trường sinh, chưa thành đại đạo sao có thể chết?
Hơn nữa nam nhân này tự xưng là đại đạo hái hoa nhưng dọc đường đi giữ nề nếp, không làm nhục Mục Tích Nhu. Trong hoàn cảnh 'tốt đẹp' này, Mục Tích Nhu tiếc không muốn tự sát, chẳng bằng chờ cường giả Lục Tế tiên giáo đến cứu.
Mục Tích Nhu ngoan ngoãn cùng Bạch Như Tuyết ở bên ngoài lái xe. Trong xe cổ sư tử hổ báo, Phong Phi Vân vẫn tu luyện Ấu Tàm đồ, bức tranh thứ hai của Kim Tàm Kinh.
Bức tranh này cao sâu hơn bức thứ nhất nhiều. Ấu tàm như rồng vàng đôi khi nằm rạp dưới đất, có khi nhìn trời, đôi khi cắn nuốt, nằm ngồi. Một bức Ấu Tàm đồ đơn giản nhưng tràn ngập một vạn tám ngàn loại thay đổi, rất ảo diệu, như có một vạn tám ngàn con kim tàm bơi trong người, thần hà sáng rực.
Lúc tu luyện bức tàm đồ thứ nhất, bản thân Phong Phi Vân có nền cơ bản trước nên rất nhanh tu luyện viên mãn. Đến bức tàm đồ thứ hai thì độ khó tăng lên, lĩnh ngộ mỗi loại biến đổi rất khó khăn.
Nhờ tham ngộ đoạn thời gian Phong Phi Vân mới lĩnh ngộ hơn ba trăm loại, cảm ngộ được một góc bức tàm đồ thứ hai. Kim tàm phật khí trong người Phong Phi Vân chuyển hóa đẳng cấp cao hơn nữa, biến càng thần thánh, thêm tinh thuần.
Đây là ngày thứ năm sau khi bắt Mục Tích Nhu, bọn họ vượt qua bao nhiêu núi sông, bình nguyên ốc địa, rốt cuộc vào biên cảnh Phàn quận.
Hôm nay tu vi của Phong Phi Vân tiến bộ mảng lớn, đến trung kỳ Thiên Mệnh đệ thất trọng.
Tuy đến Thiên Mệnh đệ thất trọng nhiều người sẽ chậm lại tốc độ tiến bộ, đôi khi mấy chục năm không thể đột phá tiểu cảnh giới, nhưng đối với Phong Phi Vân thì không có gì đáng lo. Nói đến tài nguyên tu luyện thì linh thạch, linh thảo, linh đan trong giới linh thạch nhiều đến mức bằng tài sản một cổ tiên giáo.
Thứ hai, Phong Phi Vân dung hợp tay trái Diêm Vương, được một phần tà lực trong cánh tay trái tẩm bổ. Phong Phi Vân đột phá trung kỳ Thiên Mệnh đệ thất trọng trong vòng một tháng ngắn ngủi cũng không có gì lạ.
Có Kim Tàm Kinh, Phong Phi Vân nắm chắc sẽ đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng trong vòng một năm.
- Nghe đồn mảnh đất Thần Tấn vương triều này có đệ nhất cường giả từ xưa đến nay tên gọi Phật Tàm Tử, dường như là cường giả này viết ra Kim Tàm Kinh.
Phong Phi Vân muốn đi di tích tháp cổ thăm dò vì có hứng thú với Phật Tàm Tử trong truyền thuyết. Nghe nói mấy vạn năm trước Phật Tàm Tử tu phật trong một tòa cổ tháp.
Phong Phi Vân mở mắt ra hỏi:
- Còn bao lâu mới đến di tích tháp cổ kia?
Người Phong Phi Vân phát ra ánh sáng vàng lấp lánh nhanh chóng nhập vào trong cơ thể.
Mục Tích Nhu trả lời:
- Trời sắp tối, chúng ta chỉ có thể đến tòa cổ thành gần di tích tháp cổ nhất là Phàn thành. Nghe nói là thành trì cổ xưa, cùng thời đại với Vong Tâm cổ tháp. Sau này Phàn thành sửa chữa nhiều lần nhưng còn giữ lại nhiều di tích viễn cổ. Nhiều tu phật giả đến di tích tháp cổ tế bái đều ngụ lại Phàn thành, lâu dần văn hóa phật trong Phàn thành càng lúc càng hưng thịnh, không chừng sẽ phát triển thành một tòa phật thành.
Phong Phi Vân lại nhắm mắt tu luyện:
- Vậy đi Phàn thành trước.
Mục Tích Nhu hơi kính sợ Phong Phi Vân nhưng nàng không thật lòng thần phục, mắt liếc Bạch Như Tuyết ngồi bên kia xe cổ sư tử hổ báo.
Mục Tích Nhu hỏi:
- Hắn thật sự là đại đạo hái hoa?
Bạch Như Tuyết đang tu luyện nghe hỏi thì mở mắt ra, lạnh lùng liếc Mục Tích Nhu:
- Lợi hại hơn đại đạo hái hoa một chút.
Ánh mắt Mục Tích Nhu thăm dò nhìn Bạch Như Tuyết, tu vi của nàng cao hơn Bạch Như Tuyết hai đại cảnh giới nên không thèm để Bạch Như Tuyết vào mắt.
Mục Tích Nhu hỏi tiếp:
- Vậy hắn đã làm gì ngươi chưa?
Nói xong mặt Mục Tích Nhu ửng hồng, thầm hối hận đã hỏi câu này, nhưng dù gì đã hỏi, nàng chờ Bạch Như Tuyết trả lời.
Bạch Như Tuyết nghe câu hỏi thì bất mãn cắn răng nói:
- Nếu ngươi ngoan ngoãn một chút có lẽ hắn chỉ sai khiến như thị nữ, chờ hắn không muốn dùng nữa sẽ thả ngươi đi. Nhưng nếu ngươi không ngoan thì ta không chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Bạch Như Tuyết nói xong nhắm mắt lại, tay bấm linh thạch rực rỡ, tu luyện tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.