Linh Chu

Chương 1160: Lão ma tà đạo




Mục Tích Nhu ngồi bên cạnh Phong Phi Vân lộ vẻ tò mò. Danh tiếng Phong Phi Vân quá lớn, đồ vài cự phách, sự tích đại nhân vật như thế luôn tràn ngập truyền kỳ khiến mấy thiên chi kiêu nữ nghe hoài không chán.
Nữ nhân luôn thích cường giả, hơn nữa Phong Phi Vân là vương gia duy nhất đương triều, thiên phú tuyệt diễm. Phong Phi Vân có dính líu với nhiều nữ nhân nhưng sự ưu tú của hắn đã che mất mặt xấu, nhiều nữ nhân tôn sùng, khao khát hắn.
Liễu Duệ Hâm lắc đầu, nói:
- Không gặp bao giờ, hơn nữa khi ấy trong Đồng Lô sơn có rất nhiều người muốn giết Phong Phi Vân, hắn không dám lộ mặt.
Mọi người tỏ vẻ thất vọng.
Một thanh niên thiên tài họ Vũ cười nói:
- Truyền thuyết dù sao luôn khoa trương. Mặc dù nhi tử của yêu ma tự xưng là đệ nhất thiên tài nhưng dù sao còn trẻ tuổi, sao có thể giết cự phách được? Nói nhi tử của yêu ma đối kháng nửa bước cự phách thì ta hơi tin.
- Nhưng vận may của nhi tử của yêu ma thì không ai sánh bằng, được Kim Tàm Kinh, một trong ba thánh địa.
- Rốt cuộc bị phá hủy trong Đồng Lô sơn, e rằng mãi mãi không thấy ánh mặt trời.
Lại có người nói ra một chuyện bí mật, đó là một cường giả trở về từ Đồng Lô sơn.
Người dó nói:
- Nghe đồn gần đây ra một nhân vật tà đạo rất lợi hại khiến Sâm La điện ăn trái đắng.
- Ta có người đồn, nghe nói một vị tuyệt sắc mỹ nhân của Sâm La điện bị bắt cóc, người ra tay tên là đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, không biết là thật hay giả.
Mục Tích Nhu nghe câu này sửng sốt, sợ hãi liếc Phong Phi Vân. Đám người nói đại đạo hái hoa không lẽ là thanh niên trước mặt nàng? Hắn dám bắt cóc yêu nữ Sâm La điện?
Ánh mắt Mục Tích Nhu nhìn Phong Phi Vân đã thay đổi. Sâm La điện có sức nặng rất lớn trong mắt Mục Tích Nhu, là vật khổng lồ. Lục Tế tiên giáo ở trước Sâm La điện như một trò chơi, muốn ngươi sống liền sống, muốn ngươi chết thì chết.
Phong Phi Vân cười gật đầu với Mục Tích Nhu, khẳng định suy nghĩ trong lòng nàng.
Mục Tích Nhu thầm nghĩ:
- Trời ơi, loại người gì vậy? Dám bắt cóc yêun ữ của Sâm La điện? Quá to gan, vô pháp vô thiên!
Mục Tích Nhu nhìn Bạch Như Tuyết, thầm nhủ:
- Có khi nào nàng ta chính là yêu nữ bị bắt cóc?
Có người nói:
- Nghe đồn ba cự phách Sâm La điện chết trong tay đại đạo hái hoa kia, kinh động điện chủ Tà Hoàng của Sâm La điện. Tà Hoàng đã ra Tà Hoàng lệnh, phái điện chủ thứ mười tự phụ trách việc này, oai thật.
Mục Tích Nhu trợn tròn mắt, giật mình nín thở. Đại đạo hái hoa ngồi bên cạnh nàng giết ba cự phách Sâm La điện? Đây là khái niệm gì? Dù giáo chủ Lục Tế tiên giáo có đuổi theo đến Phàn thành chưa chắc đánh lại hắn!
Vì giết Nhất Trận Phong thậm chí kinh động Tà Hoàng.
Tà Hoàng có thân phận gì? Trong mắt Mục Tích Nhu thì đó là thần. Tu vi của đại đạo hái hoa này thật đáng sợ, và . . . Nghe điện chủ thứ mười sẽ đến giết mình vậy mà hắn vẫn cười tủm tỉm, hắn không biết điện chủ thứ mười là ai sao?
Mười điện chủ Sâm La điện là bá chủ trong bá chủ, tùy tiện đến nơi nào đều có thể hiệu lệnh tu sĩ tà đạo một phương, đứng sau tứ đại hành giả.
Giờ thì Mục Tích Nhu bắt đầu sợ cường giả Lục Tế tiên giáo đuổi theo.
Ầm!
Nhắc cái gì là cái đó tới, cường giả Lục Tế tiên giáo đã xông đến. Có tổng cộng năm người, khí thế phát tán, biểu tình giận dữ nhìn các tu sĩ trong khách điếm cuối cùng ngừng lại trên người Phong Phi Vân ngồi ở tầng hai.
Phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo phất tay áo bay lên tầng hai.
- Hừ!
Các tu sĩ đa số có bối cảnh tiên giáo, biết hôm nay có kịch hay để xem nên ngồi lại ngó, thì thầm thảo luậ.
Một thanh niên thiên tài ngồi bên cạnh Liễu Duệ Hâm cười nói:
- Lão nhân kia là phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo, ba người khác là thái thượng trưởng lão. Lão nhân cuối cùng hình như là lão già Hoắc Tâm của Hoắc gia.
- Kinh động một nửa cường giả Lục Tế tiên giáo, xảy ra chuyện lớn.
Liễu Duệ Hâm híp mắt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, nhíu mày nói:
- Lục Tế tiên giáo dựa vào Thái Dương tiên giáo, không liên quan Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta.
Thanh niên thiên tài cười nói:
- Đó là tất nhiên. Nếu Lục Tế tiên giáo đạp trúng cục đá thì chúng ta càng mừng.
Không khí trong khách điếm rất quái lạ. Mới rồi còn náo nhiệt giờ yên lặng, nhiều người nhìn chằm chằm vùng chiến sự. Vương An Ngọc và mấy lão nhân bí ẩn chia ra thần thức chú ý bên này.
Phong Phi Vân bình tĩnh uống rượu, rất là ung dung.
Phó giáo chủ Lục Tế tiên giáo híp mắt âm trầm nói:
- Rốt cuộc các hạ là ai? Tại sao vô cớ giết Tạ Đồng, bắt cóc Mục tiên nữ?
Mục Tích Nhu bây giờ rất kính sợ Phong Phi Vân, dù gì hắn đã giết ba cự phách của Sâm La điện.
Mục Tích Nhu sốt ruột nhắc nhở:
- Hắn chính là đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong!
Ầm!
Một câu gây sóng gió trong khách điếm. Mọi người nhìn Phong Phi Vân chằm chằm rồi quay sang ngó nhau.
Mới rồi mọi người còn đang thảo luận về đại đạo hái hoa, chẳng ngờ người ta ngay bên cạnh mình.
Giết ba nhân vật cự phách của Sâm La điện.
Bắt cóc một yêu nữ tuyệt sắc của Sâm La điện.
Kinh động Tà Hoàng, Tà Hoàng lệnh truy nã.
Các suy nghĩ hiện ra trong đầu mọi người, làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
Liễu Duệ Hâm ngồi trên lầu hai, cách bàn Phong Phi Vân không xa. Liễu Duệ Hâm hết hồn, nàng là thiên chi kiêu nữ thế hệ trẻ, Nhất Trận Phong dám bắt cả yêu nữ của Sâm La điện thì có lẽ cũng dám xuống tay với nàng. Hắn là lão ma tà đạo!
Bộ dạng Phong Phi Vân trông rất trẻ nhưng giết được cự phách thì chắc chắn rất lớn tuổi, cộng thêm đại đạo hái hoa dĩ nhiên tu luyện công pháp hạ cấp như thải âm bổ dương. Không biết bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp bị Nhất Trận Phong thải bổ đến chết, hắn giữ đợc bộ dạng trẻ trung như thế là rất bình thường.
Mọi người đều cho rằng Nhất Trận Phong là lão ma đầu, hơn nữa tinh thông thải âm bổ dương.
Mấy tu sĩ Lục Tế tiên giáo không hiểu ra sao, đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong? Nổi tiếng, lợi hại lắm sao? Bọn họ chưa từng nghe về người này, Tà Hoàng lệnh không truyền vào tai Lục Tế tiên giáo.
- Hay cho đại đạo hái hoa, nhà ngươi dám hái trên đầu Lục Tế tiên giáo chúng ta? Hôm nay coi như ngươi xui, có đền tội cũng không trách được người ngoài!
Ba thái thượng trưởng lão xông lên, tu vi nửa bước cự phách. Bọn họ biết tu vi của Nhất Trận Phong không tầm thường, có thể giết Tạ Đồng nên không hề khinh địch, ba người hợp sức công kích. Thái thượng trưởng lão đánh ra thần thông của mình, đánh nát hư không.
Ầm!
Tay phải Phong Phi Vân bưng ly rượu, huyết văn nổi dày đặc trên tay trái. Phong Phi Vân vung tay, một tia máu chém ra cắt ba thái thượng trưởng lão thành hai khúc, máu phun tung tóe.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Sáu khúc mình rơi xuống lầu đập vào mặt đường.
Phong Phi Vân khống chế lực lượng rất giỏi, không dư một chút nào, không phá hoại một cái bàn, một chiếc ghế trong khách điếm.
Giết ba cự phách, nhẹ nhàng như đập ruồi, rất thoải mái. Hành động này càng khiến người sợ hãi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.