Võ Dương Sinh hoàn toàn chiếm ưu thế nhưng trong lòng gã run sợ, hoảng hốt. Tuy nhiên Võ Dương Sinh bóp chết cảm giác sợ hãi kia, tâm trí của gã kiên cường hơn Lệ Hình Thiên. Đánh đến tình trạng này sao có thể lùi bước? Giết Nhất Trận Phong là Võ Dương Sinh sẽ nổi tiếng như cồn.
Bát thú bổ thiên đồ lại ngưng tụ, hiển nhiên, biến thành màn trời rực rỡ hùng vĩ, phát ra ánh sáng chói lòa.
Sau khi phá "Nhật nguyệt đồng thiên" áp chế, Phong Phi Vân thoải mái phát huy tốc độ, mau còn hơn sao băng. Phong Phi Vân như tia sáng đan xen, chớp mắt bắt chặt cánh tay Võ Dương Sinh, xé nguyên tay trái xuống.
Đau nhức truyền đến, nguyên cánh tay đứt lìa làm Võ Dương Sinh há mồm gầm rống. Máu chảy từ bả vai, Võ Dương Sinh đau đớn như cơ thể bị xé rách.
Bùm!
Phong Phi Vân ném Võ Dương Sinh ra ngoài như quăng cục đá ra xa hơn chục dặm, không biết gã đụng thủng bao nhiêu tường phật. Những cấm chế phật văn do các cao tăng phật môn để lại không chịu nổi xung lực.
Phong Phi Vân bị bát thú bổ thiên đồ đánh trúng, máu phun tung tóe, lưng nát bét. Phong Phi Vân bị đánh bay ra, đụng bể tường am ni, té bên trong.
Đã thật lâu Phong Phi Vân không bị thương nặng như vậy, nhưng trong lòng hắn rất sung sướng. Lần này Phong Phi Vân bị buộc đến cực hạn, nếu hắn không chết, sau khi lành vết thương thì tu vi sẽ lại tinh tiến.
Trước mắt Phong Phi Vân tối đen, suýt xỉu. Phong Phi Vân cắn đầu lưỡi cố gắng tỉnh táo, một cái đầu trọc hiện ra trước mặt hắn. Đàu trọc tò mò nhìn Phong Phi Vân.
Tận cùng bên trong am n i chỉ có một đầu trọc.
Trí Tàng đại sư.
Hai tay Phong Phi Vân chóng đất gượng ngồi dậy.
- Hòa . . . Thượng . . . Đã lành vết thương?
Trí Tàng đại sư gật đầu, bảo tướng trang nghiêm, đôi mắt sáng, ánh sáng vàng lấp lánh trên người, phật khí lượn lờ như thánh phật giáng thế.
Trí Tàng đại sư mỉm cười nói:
- A di đà phật, phải cảm tạ viên . . . Phật đan của ngươi.
Phong Phi Vân nhìn biểu tình của Trí Tàng đại sư là hiểu lão đoán được thân phận của mình, biết mình tu luyện Kim Tàm Kinh. Phong Phi Vân dám lấy kim tàm phật khí trợ giúp Trí Tàng đại sư trị thương thì không sợ bị lão biết chuyện.
Phong Phi Vân nói:
- Vậy còn ngồi đó làm gì? Không mau lăn đi giết người!
Bị nạt làm Trí Tàng đại sư sửng sốt, nhưng tâm tính của lão hòa thượng rất cao, bình tĩnh không hề lộ vẻ tức giận.
Trí Tàng đại sư đứng lên, chậm rãi nói:
- A di đà phật, bình tĩnh, đi ngay đây.
Không biết Trí Tàng đại sư lấy cái mũ đen ở đâu ra đội trên đầu, chậm rãi bước ra ngoài. Trí Tàng đại sư không muốn bị người biết thân phận.
Phong Phi Vân nghi ngờ nhìn bóng lưng Trí Chướng đại sư rời đi, lòng thầm khó hiểu. Hòa thượng đang đề phòng ai? Nếu nói đội mũ bên ngoài di tích tháp cổ sợ bị người ta nhận ra thì thôi, đã vào di tích tháp cổ mà còn bị người thấy mặt, hay người lão e ngại cũng có trong di tích tháp cổ?
Phong Phi Vân suy đoán đúng, Trí Tàng đại sư che giấu tung tích là vì đề phòng một vị người thủ hộ trong di tích tháp cổ. Lão hòa thượng không muốn bị một người thủ hộ ẩn thế trong di tích tháp cổ biết lão đến nơi đây.
Suy đoán chỉ thoáng qua trong đầu Phong Phi Vân một giây rồi bị gác sang bên. Đó là chuyện của Trí Chướng đại sư, không liên quan gì hắn. Phong Phi Vân chỉ quan tâm thứ trong Pháp Hoằng điện.
- Rốt cuộc Nhất Trận Phong thua.
- Nhảm nhí, bảy cao thủ hợp sức đừng nói Nhất Trận Phong, dù là cự phách cũng sẽ thất bại.
- Nhất Trận Phong rất đáng sợ, bảy cao thủ ba chết một tàn, chiến tích khủng thật. Dù Nhất Trận Phong chết trong di tích tháp cổ vẫn sẽ gây sóng gió lớn trong Thần Tấn vương triều, nhiều người nhớ kỹ tên của đại đạo hái hoa này.
Tử Minh Vương đứng trên phật tháp, mặc đuổi thi bào, tay cầm chuông đuổi thi, mắt tràn đầy chết chóc.
Tử Minh Vương lạnh lùng nói:
- Mọi người cho rằng Phong Phi Vân bị nhốt trong Đồng Lô sơn, Tà Hoàng cũng bị lừa. Nhưng ta biết Nhất Trận Phong chính là Phong Phi Vân, hắn đã chạy ra.
Xác Diêm Vương bị tiên hiền Tử Minh thi động đào mang về, lấy rất nhiều máu mục rữa. Tử Minh thi động nghiên cứu Diêm Vương bao nhiêu năm, Tử Minh Vương rất hiểu tà khí của Diêm Vương. Hoặc nên nói nguyên Thần Tấn vương triều này không ai hiểu rõ tà khí Diêm Vương hơn Tử Minh Vương.
Chính vì lý do này Tử Minh Vương mới khẳng định Nhất Trận Phong chính là Phong Phi Vân.
- Thần Võ quân tiêu diệt Tử Minh thi động của ta vậy ta đến giết một Thần Vương, không biết quỷ không lấy cắp Kim Tàm Kinh trên người hắn. Chờ ngày ta tu luyện Kim Tàm Kinh đến đại thừa là lúc Thần Tấn vương triều bị tiêu diệt!
Mắt Tử Minh Vương mờ mịt chỉ huy hai chiến thi còn lại xông vào Tố Nhạc am, định giết Phong Phi Vân rồi cướp Kim Tàm Kinh. Nhưng hai chiến thi mới lao vào am ni thì bên trong phát ra phật quang rực rỡ đánh bay hai chiến thi ra ngoài.
- A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Một người bí ẩn bước ra từ am ni, hai tay chắp vào nhau, mặc đồ đơn giản, chắc là tu phật giả.
Biến cổ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Bọn họ cho rằng Nhất Trận Phong chết chắc, không ngờ trong am ni còn cao thủ. Chỉ một luồng phật quang chém ra đã đánh bay hai chiến thi ngang ngửa siêu cự phách, có vẻ mạnh hơn cả Nhất Trận Phong.
Tử Minh Vương đứng trên phật tháp rách nát ở phía xa, mắt nhìn chằm chằm, thanh âm sắc bén quát:
- Giả thần giả quỷ mà là người tu phật gì!?
- Người tu phật chỉ tu phật của mình, làm chuyện của mình. Còn bộ túi da này để người xem cũng vậy, không cho người xem cũng thế.
Bước chân Trí Tàng đại sư không nhanh không chậm đến trước mặt hai chiến thi, đôi tay ấn vào đầu chiến thi, miệng niệm kinh. Rất nhanh hai chiến thi thành tro, Trí Tàng đại sư dễ dàng siêu độ chúng nó.
Hòa thượng này quá oách.
Trong Tố Nhạc am hơi tối, Phong Phi Vân ngồi dưới đất. Linh quang lấp lánh trên người nhanh chóng điều dưỡng vết thương.
- Phải phục hồi ba phần thực lực trong thời gian ngắn nhất. Không chừng trong di tích tháp cổ có người thủ hộ. Muốn vào Pháp Hoằng điện phải dựa vào mình, không thể toàn nhờ Trí Tàng đại sư. Hòa thượng này rất ranh ma, chưa biết chừng bị hòa thượng bán.
Trong đầu Phong Phi Vân lóe lên nhiều suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận sát khí ập đến. Sương mù tụ tập trong Tố Nhạc am biến thành người ngọc trang nhã như tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Tiếc rằng nàng không phải tiên nữ thật sự, vì nàng cầm đoạn kiếm. Lửa bốc cháy trên lưỡi kiếm gác trên cổ Phong Phi Vân.
Thanh chiến kiếm này là Phong Phi Vân tặng cho nàng, Nhạc Liệt chiến kiếm của Kỷ Nhất Bắc một trong ba tán nhân của đạo môn. Kỷ Nhất Bắc chết trong Đồng Lô sơn, Phong Phi Vân lấy chiến kiếm thuận tay giao cho Diệp Ti Loan.
Diệp Ti Loan rất đẹp, tư chất cũng siêu cao, tâm tính thuộc hàng rồng phượng trong cõi người. Lúc trước Diệp Ti Loan không bỏ đi là vì Bạch Như Tuyết này.
- Đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong. Lão ma đầu, mặc cho tu vi của ngươi giỏi đến đâu hôm nay không ai cứu mạng ngươi được!
Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngừng chữa thương, miệng học hai ngụm máu.