Răng rắc!
Có gì đó bể nát, đường cái vang tiếng quát mắng.
Tất Ninh Soái bò dậy tiếp tục co giò chạy. Tà Hồng Liên ovọi đuổi theo.
Phong Phi Vân vừa uống rượu vừa cười, còn sợ thiên hạ không loạn nói:
- Tất huynh đệ, lần sau chúng ta lại giao lưu tâm kinh hái hoa!
Bên ngoài vang thanh âm lạnh lùng của Tà Hồng Liên:
- Tất Ninh Soái, ngươi muốn chết!
Tà Hồng Liên thấy linh kiếm ra, một đóa sen mặt trời bay ra khỏi kiếm phóng chém ra ngoài, tiếng kiếm ngân vang vọng hơn mười dặm.
Phong Phi Vân cười lớn. Tử Minh Vương mặc trường bào đuổi thi như hồn ma từ đâu chui ra, ngồi xuống đối diện Phong Phi Vân, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Phong Phi Vân dần ngừng cười như thể đang ăn cơm ngon lành đột nhiên thấy dưới đáy bát có một con ruồi, mất hứng hắn.
Tử Minh Vương đến làm Ngọc Lâu cung các càng yên lặng hơn, khí thế của gã quá mạnh. Sau lưng Tử Minh Vương có bốn chiến thi mặc áo giáp xưa loang lổ, chiến thi mặc áo đẫm múa, khí tử vong bao phủ nguyên lầu các.
Có người nhận ra Tử Minh Vương, liên tục thay đổi sắc mặt, vội vàng bỏ đi, không dám ở lại một giây.
Tử Minh Vương là một nam nhân trung niên, khí tử vong mạnh mẽ, tử tinh đuổi thi bào càng chói mắt, rực rỡ.
- Nhất Trận Phong, chúng ta có thể nói chuyện được không?
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Tử Minh thi động đã bị diệt đúng không? Không biết có bao nhiêu người chạy ra. Thịnh hội tà đạo lần này các hạ định đầu vào ai? Sâm La điện? Phổ Đà sơn?
Phong Phi Vân không có nhiều hảo cảm với Tử Minh Vương. Trong di tích tháp cổ, Phong Phi Vân bị ba chiến thi vây công là do Tử Minh Vương âm thầm điểu khiển. Tại sao Tử Minh Vương bỗng nhiên muốn giết Phong Phi Vân? Chẳng lẽ Tử Minh Vương đã biết thân phận thật của Phong Phi Vân?
Rất có thể là lý do này, nếu Tử Minh Vương đã chẳng bảo nói chuyện riêng.
Tử Minh Vương sắc mặt âm trầm nói:
- Căn cơ Tử Minh thi động dồi dào, truyền thừa vạn cổ, Thần Võ quân tầm thường có thể diệt Tử Minh thi động được!
Tu sĩ tà đạo nơi này đều nhìn ra người đuổi thi mặc áo tím đuổi thi bào rất có thể là động chủ Tử Minh thi động, Tử Minh Vương. Đây là một vị siêu bá chủ, Nhất Trận Phong ngồi ngang hàng với Tử Minh Vương, giỏi thật.
Có người nhận ra không khí khác lạ, chậm rãi rời đi.
Phong Phi Vân nói:
- Không biết các hạ định bàn chuyện gì với ta? Hay Sâm La điện có giai nhân tuyệt sắc muốn tặng cho ta?
Tử Minh Vương bình tĩnh nói:
- Ta muốn bàn chuyện Đồng Lô sơn với ngươi.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Quả nhiên hắn đã biết thân phận thật của ta.
Nét mặt Phong Phi Vân sa sầm. Tử Minh Vương phải chết, nếu để Tử Minh Vương lộ ra thân phận Phong Phi Vân trong thịnh hội tà đạo thì hắn không sống nổi.
Phong Phi Vân liên tục biến sắc mặt, cuối cùng cười nói:
- Vậy được rồi, đúng là nên nói chuyện đàng hoàng. Nên nói chuyện.
Tử Minh Vương cười âm trầm:
- Đi theo ta.
Tử Minh Vương xuyên tường biến thành dòng sông dài màu tím bay hướng Nam hải, bốn chiến thi theo sau bay lên cao, biến mất trong đám mây.
Phong Phi Vân bay ra ngoài, hắn chậm một bước nhưng rất nhanh sóng vai bên Tử Minh Vương. Giây lát sau hai người đến Nam hải, bay sâu vào khu vực biển.
Gió biển phần phật, ánh trăng lấp lánh.
Mặt biển loang lổ mảng tối, gió đêm thổi gợn sóng trắng lăn tăn.
Tử Minh Vương ngừng lại trong không trung, trăng trên đầu phủ tầng sáng lấp lánh trên người gã, máu nóng chảy trong người phát ra thanh âm như dòng suối. Bốn chiến thi trấn thủ ở bốn vị trí, thi khí ngút trời ngăn cách hư không này. Đám thủ lĩnh tà đạo từ Tiếp Dẫn cổ trấn chạy theo đến đây không cách nào biết chuyện gì xảy ra bên trong.
Hai bóng người một tím, một trắng đứng trong không trung, dường như đang bàn bạc chuyện gì.
Vực chủ Ám vực ngồi trên một chiếc phi hạm đen thui lơ lửng giữa trời, tóc đen dài bay rối. Không gian xung quanh vực chủ Ám vực tự động biến thành hố đen cắn nuốt ánh sáng và nhiệt đồ.
Vực chủ Vô Sinh vực ở trong một cung điện lơ lửng trên chín tầng mây, cho cảm giác bí ẩn khó lường:
- Nghe nói một trăm sáu mươi năm trước Tử Minh Vương đã đột nhiên Thiên Mệnh đệ cửu trọng, là nhân vật siêu đẳng.
Một lão nhân tóc bạc thuộc Cửu U vực lên tiếng:
- Gần đây Nhất Trận Phong khá nổi tiếng, nghe đồn trong di tích tháp cổ đại chiến với bảy cường giả, chém ba người, là một kẻ hung dữ.
Một thanh niên đứng bên cạnh lão nhân,chín thanh kiếm cổ bay quanh người thanh niên, gã phát ra khí lạnh như kiếm bén chưa rút khỏi vỏ. Nam nhân này là thiếu vực chủ của Cửu U vực, Nạp Lang Tuyết Táng.
Thế lực mạnh nhất tà đạo phải tính đến Sâm La điện, Phổ Đà sơn, và hai giới sơn Âm Dương không nhúng vào chuyện trong Thần Tấn vương triều. Thứ nữa là ba tà vực Ám vực, Vô Sinh vực, Cửu U vực.
Thịnh hội tà đạo lần này không phải Phổ Đà sơn tổ chức chức mà là Tà Hoàng đề nghị, không đặt địa điểm ở Sâm La điện là vì sợ đám tu sĩ tà đạo không dám đi.
Mỗi người đều hiểu mục đích Tà Hoàng tổ chức thịnh hội tà đạo này, là vì muốn nuốt hết tà đạo, tập hợp lực lượng tà tu trong thiên hạ công phạt Thần Tấn vương triều. Tà Hoàng muốn xây dựng vương triều thuộc về tu sĩ tà đạo.
Những bá chủ tà đạo đương nhiên không đồng ý. Mỗi thế lực tà tu đỉnh cao là lão tổ tông đổ máu giành lấy giang sơn, không ai chịu dâng lên cho người khác. Thế là ba vực tà đạo hợp tác chế hoành Tà Hoàng.
Ba vực chủ cùng xuất hiện không có gì lạ.
Ầm!
Đột nhiên mặt biển vang tiếng nổ điếc tai như thần lôi, một đợt sóng cao trăm thước dâng lên.
Các tu sĩ tà đạo chưa biết xảy ra chuyện gì thì giữa biển truyền ra tiếng quát của Nhất Trận Phong:
- Tử Minh Vương, ngươi dám đánh lén bản công tử? Hôm nay chúng ta không chết không ngừng!
Cánh tay Tử Minh Vương đau thấu óc, từng vệt máu chảy ra tay áo, mặt nhăn nhúm. Là Phong Phi Vân đánh lén trước vậy mà đổ thừa cho Tử Minh Vương.
Tử Minh Vương tức giận:
- Nếu ngươi không chịu thỏa hiệp thì đừng trách ta . . .
- Giỏi lắm, dám uy hiếp ta? Chết đi!
Phong Phi Vân không cho Tử Minh Vương cơ hội nói chuyện, áo trắng bay lên, bàn tay ngưng tụ ngọn lửa biến thành thủ ấn to trăm thước.
Đứng bên bờ biển nhìn ra xa thấy một quả cầu lửa to bay lên cao, thắp sáng trời đêm.
Ầm!
Chưởng ấn này tập trung tất cả lực lượng của Phong Phi Vân, đánh Tử Minh Vương không kịp trở tay, văng xa mấy dặm, từ không trung rớt xuống biển. Lửa cực kỳ nóng làm bốc hơi nước biển trong vài dặm thành khói trắng, nước biển từ nơi khác tuôn vào, nơi này thành vòng xoáy.
Tử Minh Vương tìm Phong Phi Vân đến Nam hải bàn chuyện là muốn uy hiếp Phong Phi Vân chép một phần Kim Tàm Kinh cho gã. Nếu Phong Phi Vân không đồng ý, Tử Minh Vương sẽ tuyên truyền thân phận thật sự của hắn ra ngoài, để đám tu sĩ tà đạo truy sát hắn.
Ý đồ của Tử Minh Vương làm sao giấu được Phong Phi Vân? Dù Phong Phi Vân thật sự chép Kim Tàm Kinh cho Tử Minh Vương thì chắc chắn gã vẫn nói ra thân phận thật của hắn. Lúc này Phong Phi Vân không còn lựa chọn nào khác, hắn buộc phải trấn giết Tử Minh Vương, không cho gã cơ hội nói chuyện.