Linh Chu

Chương 1218: Hai hành giả (2)




Phong Phi Vân muốn gây lớn chuyện chứ không phải chôn xác tại đây. Lòng Phong Phi Vân chìm xuống, không dám lơ là.
Xoẹt!
Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh vươn một ngón tay, một cột sáng từ trên trời giáng xuống nhưe thần kiếm nối thiên địa đâm thẳng xuống đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc, đánh ra thủ ấn khổng lồ. Hai chân long dài hơn một trăm thước bay ra, nanh tranh trợn to mắt bay hướng Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh.
Ầm!
Cột sáng vỗ nát trận pháp vị trí Phong Phi Vân vừa đứng, đánh thủng nguyên hòn đảo thông hướng đáy biển, để lại hố sâu không đáy đường kính ba thước, miệng hố nứt rạn li ti.
Một kích của Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh không gây phá hoại gì lớn, bởi vì gã ngưng tụ lực lượng đến tình trạng bão hòa, không lãng phí một chút nào.
Phong Phi Vân đánh ra hai chân long bị Thiên Thu Sinh phất tay áo cuốn lấy.
Tay áo xanh càng lúc càng dài ra như hai áng mây, trong tay áo có tiếng rồng gầm, chân long va chạm tay áo phát ra tiếng nổ liên miên.
- Grao!
Thiên Thu Sinh mở tay áo ra, ánh sáng xanh tràn ra ngoài, mông lung thần dị. Hai chân long bay ra.
- Tụ lý Càn Khôn, đẩu chuyển tinh di!
Đây là thần thông đỉnh cao, chỉ có người sức lĩnh ngộ siêu phàm mới học được. Dùng tay áo thu lực lượng hai con chân long, tu vi của Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh thật đáng sợ.
Phong Phi Vân đạp lên luân hồi tật tốc, người xoay tròn đánh ra hai quyền ấn khổng lồ xua tan hai chân long.
Vù vù vù vù vù!
Thiên Thu Sinh lấy bút đồng ra, màu vàng đỏ, chỉ dài nửa thước. Hai ngón tay Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh cầm bút đồng vẽ trong hư không, chém ra luồng thần quang chói mắt như thanh thiên đao chém thủng màn đêm.
Đây là linh khí siêu phàm.
Phập!
Một lũ tóc Phong Phi Vân bị chém đứt bay trong trời đêm, kình khí vô hình nghiền nát lũ tóc.
Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh cầm bút đồng viết một chữ lâm trong không trung, tầng mây trên bầu trời đè xuống, mấy trăm dặm trời đêm cuộn trào. Đám mây tụ thành chữ lâm khổng lồ đè xuống Phong Phi Vân.
- Không uổng là đứng đầu bốn hành giả.
Lòng Phong Phi Vân chìm xuống, hắn lấy linh kính bảy sắc ra, mặt kính như thủy tinh lưu ly tỏa linh quang chói lòa. Bên trong có đất đai lớn mấy trăm dặm, có dãy núi, sông, hồ nước, thâm cốc, kỳ thạch . . .
Trong gương chứa thế giới bảy sắc.
Thế giới lớn mấy trăm dặm hiện ra trong gương, lơ lửng trên bầu trời như đại lục linh thổ lơ lửng chín tầng trời.
Tiểu công chúa Dương giới giẫm chân trắng, non nớt nói:
- Gương của ta, của ta!
Đó là linh khí của tiểu công chúa Dương giới bị Phong Phi Vân trấn lột, nàng rất bực mình, nghiến răng, hai tay siết chặt.
- Chí bảo của Dương giới, Thuần Dương Kính.
Một lão bất tử sắp rụng hết tóc nhận ra lai lịch linh kính bảy sắc trong tay Phong Phi Vân, ánh mắt tham lam, rất là động tâm.
Bàn tay khô đét vàng vọt thò ra hư không, sóng gợn lăn tăn. Lão bất tử định mở cánh cửa trong hư không cướp đi Thuần Dương Kính.
Lão bất tử mới vươn tay được một nửa thì bị người ngăn lại, một nhánh cây thò ra từ hư không trói tay lão.
- La Sát hoàng!
Lão bất tử phun huyết kiếm đỏ thẫm chặt đứt nhánh cây, dứt khoát ẩn thân trong không trung.
Ngọc Cơ Lan Lam không truy kích, thu nhánh cây về.
Ngọc Cơ Mạn Diệu cúi đầu nói:
- Đa tạ sư muội ra tay.
Ngọc Cơ Lan Lam nhếch môi hồng răng trắng:
- Tu vi của Sinh Mệnh Hành Giả đã đến cực độ cảnh giới Thiên Mệnh, chỉ kém một chút là bước vào niết bàn. Tình lang của sư tỷ dù cầm linh kính bảy sắc cũng không thắng nổi, chỉ có thiên tài đẳng cấp sử thi họa may nghịch thiên đánh liều. Tuy hắn cường đại nhưng còn kém một chút.
Ngọc Cơ Mạn Diệu si tình nhìn nam nhân đấu pháp với Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh, nàng không nói cho Ngọc Cơ Lan Lam biết tình lang đúng là thiên tài đẳng cấp sử thi, còn là đỉnh cao.
Ngọc Cơ Mạn Diệu tự tin nói:
- Chắc chắn hắn sẽ thắng.
Ngọc Cơ Lan Lam không nói nheiuè, mắt liếc hướng Tà Hoàng thiếu chủ. Đêm nay Ngọc Cơ Lan Lam đến vì Tà Hoàng thiếu chủ, thanh niên tài tuấn đứng hạng nhất bảng thiên tài sử thi Thần Tấn vương triều, thật sự . . . Không tầm thường.
Đây là một loại cảm giác.
Khi Ngọc Cơ Lan Lam nhìn lén Tà Hoàng thiếu chủ thì Tà Hoàng thiếu chủ đứng ở phía xa có cảm ứng, ngoái đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng. Tà Hoàng thiếu chủ đeo mặt nạ quỷ nhưng Ngọc Cơ Lan Lam cảm nhận được trong ánh mắt gã có ý cười, nhẹ gật đầu với nàng.
Linh giác thật khủng khiếp.
Mắt Ngọc Cơ Lan Lam chớp chớp, càng có hứng thú với Tà Hoàng thiếu chủ hơn. Không uổng là thiên chi kiêu tử trên đỉnh cao nhất Thần Tấn vương triều, Ngọc Cơ Lan Lam có tu vi cảnh giới niết bàn, thu giấu hơi thở vô hình, chỉ liếc Tà Hoàng thiếu chủ một cái nhưng vẫn bị phát hiện.
Loại nhân vật này không đơn giản, mấy ngàn năm mới ra một người.
Ngọc Cơ Lan Lam và một vị chân nhân khác đấu pháp rất nhanh kết thúc, chỉ vài người cảm giác được. Những tu sĩ khác không ai hay biết, bọn họ nhìn chằm chằm đại đạo hái hoa, Sinh Mệnh Hành Giả đánh nhau túi bụi.
Tay Phong Phi Vân nâng Thuần Dương Kính, mặt kính chìm nổi một mảnh thế giới rộng mấy trăm dặm. Mặt kính ngưng tụ thần quang bảy sắc bắn thẳng lên khung trời, đánh vỡ chữ Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh viết bằng bút đồng.
Biểu tình Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh không thay đổi, tay cầm bút đồng viết một quyển kỳ văn, mỗi chữ rất xa xưa chất chứa đạo vận, như thần linh tế văn khắc trên lưng rùa.
Nam hải, khu vực ngàn dặm, sóng xô ngập trời, không khí tận thế.
Thiên Thu Sinh viết thư văn cổ xưa trong không trung, mỗi chữ chứa đạo diệt thế. Trời sụp, đất nước, mưa giông, thần táng.
Không khí thê lương như có thể phá hủy đại thế này.
Thiên Thu Sinh đứng trên tảng đá trắng, tay phẩy quạt, mắt bắn ra tia sáng trí tuệ:
- Diệt thế bi văn!
Diệt thế bi văn, ghi chép trên diệt thế thần bia. Bi văn nhiều loại, mỗi bi văn chứa một loại đạo diệt thế, một khi lĩnh ngộ có thể bộc phát ra lực lượng không thể ước chừng.
Nguyên Thần Tấn vương triều chỉ mình Thần Linh cung có một quyển diệt thế bi văn, chỉ ghi chép một góc, không bằng một phần vạn bi văn.
Diệt thế thần bia thật sự thì Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh không bao giờ thấy được.
Tàng thư các của Thần Linh cung từ xưa đến nay không chỉ một lần bị trộm, Sinh Mệnh Hành Giả Thiên Thu Sinh có thể viết diệt thế bi văn không có gì lạ.
Lạ ở chỗ Thiên Thu Sinh lĩnh ngộ được đạo hủy thiên diệt địa trên diệt thế bi văn, gã là người có đại trí tuệ, tư chất mạnh.
Tà Hồng Liên nói:
- Trong Thần Tấn vương triều không ngờ có người lĩnh ngộ được diệt thế bi văn, tuy chỉ một thiên nhưng đã rất lợi hại. Có thu hắn vào không?
Thiên Toán thư sinh trầm ngâm thật lâu sau gật đầu, nói:
- Có thể suy xét.
Thiên Toán thư sinh lấy cuốn tập ra, gỡ cây bút đồng giắt trên tóc xuống viết tên 'Thiên Thu Sinh' vào sách.
Tên Phong Phi Vân sớm ghi vào sách từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.