Huyền Vệ trả lời:
- Nếu Tà Hoàng đã đến đương nhiên tà đạo sẽ thống nhất, không ai ngăn cản được.
Phong Hoàng gật gù, đôi mắt nhăn nheo mở ra, con ngươi sáng trong hơn, sáng như ánh sao trên trời.
Phong Hoàng nhìn ngôi sao trên bầu trời như xem bức tranh thiên địa.
Phong Hoàng gật đầu, nói:
- Gần đây ta có linh cảm không lâu sau mảnh đất này sẽ bị máu nhuộm đỏ, rốt cuộc vì chuyện gì? Bầy rồng nuốt trời, Âm Dương giới rối loạn. Ài, ta già thật rồi, không thể nhìn thấu.
Huyền Vệ nói:
- Thánh linh chưa chắc dự đoán được, Tà Hoàng có thể thấy một số hình ảnh tương lai đã là rất lợi hại.
Phong Hoàng lắc đầu, vuốt râu hao râm:
- Bởi vì xem không rõ nên càng phải chuẩn bị trước. Tà đạo buộc phải thống nhất, không chỉ tà đạo, nguyên Thần Tấn vương triều, ngũ đại vương triều phải thống nhất. Chỉ khi lực lượng mọi người tụ tập lại mới mạnh hơn, không sợ nguy hiểm gì.
Huyền Vệ nói:
- Tà Hoàng trí tuệ siêu phàm, có thể dự kiến chưa biết. Đám phàm tục chỉ biết Tà Hoàng muốn thống nhất thiên hạ, làm sao hiểu nỗi lòng vất vả của Tà Hoàng?
Sóng biển ập đến.
Giọng nữ êm tai vang lên:
- Cũng chưa chắc.
Rào rào!
Thiết khải vận chuyển trên người Huyền Vệ phát ra tiếng kim loại va chạm, chiến thương giơ ngang, tiếng rồng ngâm hổ gầm tuôn ra. Trong phút chốc mặt biển bị đông lại, sóng ngừng dao động, lặng như nước hồ trong rừng sâu.
Từ khi nào trên mặt nước bên cạnh thuyền con có hai nam nhân sáu cánh tay đứng. Xuyên qua màn đêm mơ hồ thấy trên vai hai nam nhân nâng một cái kiệu.
Đó là hình ảnh kỳ lạ, hai quái nhân người mơ hồ đứng trên sóng nước mà như giẫm đất bằng, vai nâng cái kiệu như hai u linh quỷ hồn nâng kiệu.
Phong Hoàng ngồi trên thuyền còn, mặt treo nụ cười hiền hòa.
- Huyền Vệ, không được làm càn.
Phong Hoàng phất tay ra hiệu nam nhân giáp sắt sau lưng mình thu chiến thương về.
Phong Hoàng chắp tay cúi đầu hướng màn đêm, cười nói:
- Chờ chân nhân đã lâu.
Đây là lần thứ hai Phong Phi Vân gặp Phong Hoàng, vẫn giống một lão nhân hiền từ. Phong Hoàng bây giờ như thể nhàn nhã cưỡi thuyền ngắm biển.
Phong Phi Vân đứng bên cạnh kiệu, đạp sóng nước yên lặng quan sát. Phong Phi Vân không lên tiếng, hoặc nên bảo là trước mặt nhân vật như Phong Hoàng, Đại Tự Tại Chân Nhân thì hắn không có tư cách mở miệng.
Đại Tự Tại Chân Nhân ra khỏi kiệu, thân hình cao kiều, mặc áo hoa thêu rồng vàng, đai ngọc xanh biếc bao lại eo nhỏ như liễu, bới tóc, trâm cài như u linh lam ngọc.
Đại Tự Tại Chân Nhân đạp sóng lướt đi, mỗi đạp một bước là mặt nước sẽ bay lên một đoàn khói mờ hình dạng như núi sông, hoa văn đất đai. Như thể Đại Tự Tại Chân Nhân đi trên các thế giới nhỏ.
Phong Phi Vân chỉ nhìn thấy bóng lưng yểu điệu vô song, tóc dài bay lên, đường cong xinh đẹp, con rồng vàng thêu trên hoa bào sống động như thật tùy thời bay ra khỏi vải áo.
Nam nhân sáu tay nâng kiệu biến thành hai kshi thể màu đen vòng quanh cái kiệu, đây là tinh hồn chân nhân bị Đại Tự Tại Chân Nhân tế luyện thành hồn chuyên nâng kiệu.
Đại Tự Tại Chân Nhân bước lên thuyền con, ngồi xuống đối diện Tà Hoàng, vị trí ngồi cao hơn lão.
Đại Tự Tại Chân Nhân trên cao nhìn xuống Tà Hoàng:
- Trên mảnh đất Thần Tấn vương triều này người dám xưng đế, xứng hoàng đều là nhân vật thật sự lợi hại.
Đại Tự Tại Chân Nhân đưa lưng hướng Phong Phi Vân, không thấy rõ mặt mày nhưng hắn thấy biểu tình của Tà Hoàng.
Huyền Vệ đứng sau lưng Tà Hoàng rất tức giận, cảm thấy đối phương thật kiêu ngạo, dám ở trên cao nhìn xuống Tà Hoàng. Huyền Vệ cầm chiến thương nhấp nháy ánh sáng, đằng đằng sát ý.
Ở trước mặt Đại Tự Tại Chân Nhân mà có can đảm chiến đấu, tu vi của Huyền Vệ chắc chắn rất kinh khủng.
Tà Hoàng lại quát ngăn Huyền Vệ.
Khi Tà Hoàng thấy bộ dạng của Đại Tự Tại Chân Nhân thì hơi ngạc nhiên, giây sau vẻ mặt bình tĩnh lại.
Tà Hoàng cười nói:
- Chậc chậc, lợi hại, chân nhân thật lợi hại. Không, không, Nữ Đế bệ hạ lợi hại, làm người ta khâm phục.
thân phận của Đại Tự Tại Chân Nhân làm Tà Hoàng giật mình, vì nàng rất giỏi lừa người, bố cục quá hoàng mỹ. Tà Hoàng cũng cho rằng Đại Tự Tại Chân Nhân chết vào hai ngàn năm trước. Người như vậy sao không lợi hại?
Nên Tà Hoàng nói ba lần lợi hại.
Nữ Đế Long Khương Linh và Tà Hoàng Phong Hoàng gần như cùng thời đại.
Hai ngàn năm trước Long Khương Linh đã vô địch thiên hạ, những bá chủ, chân nhân trong Thần Tấn vương triều gặp nàng làp hải quỳ lạym hành lễ. Nơi Long Khương Linh đi qua như thánh nhân giáng thế, vạn người quỳ dưới đất, không ai dám không phục, được gọi là Tấn đế mạnh nhất sau Thủy đế.
Trong thời đại đó không ai dám tranh phong với Long Khương Linh, không tìm thấy nhân vật nào có thể đối kháng với nàng. Người đỡ một chiêu của Long Khương Linh mà không chết được gọi là chí cường, tông sư, ngôi sao sáng.
Khi Long Khương Linh nổi tiếng khắp thiên hạ, lên ngôi vua thì Tà Hoàng mới sinh ra.
Trong thời đại đó Tà Hoàng được cho là nhân vật duy nhất có khả năng đối kháng với Nữ Đế. Tà Hoàng kỳ tài ngút trời, mới hai mươi tuổi đã bước vào cự phách cảnh. Nhưng Tà Hoàng ra đời chậm hơn Nữ Đế Long Khương Linh trăm năm, khi Tà Hoàng mạnh mẽ nổi lên thì Nữ Đế đã bí ẩn băng hà, chết trong đế cung.
Một đế một hoàng từ đầu đến cuối chưa từng gặp mặt.
Nữ Đế không có nhiều cảm xúc trước cái tên Tà Hoàng, nhưng với Tà Hoàng thì khiêu chiến lớn nhất ngày xưa là Nữ Đế. Tà Hoàng đặt mục tiêu lớn nhất đời là đánh bại Nữ Đế, lúc tuổi còn trẻ từng nói ngông là sẽ có ngày thu phục Nữ Đế nạp làm phi. Bởi vì câu nói này Tà Hoàng bị triều đình truy sát không ngừng nghĩ.
Triều đình không giết được Tà Hoàng ngược lại khiến tu vi của Tà Hoàng càng cường đại hơn, cuối cùng trở thành điện chủ Sâm La điện, danh hiệu Tà Hoàng.
Lời hào hùng khi còn trẻ giờ Tà Hoàng đã quên, nhưng lúc thấy Đại Tự Tại Chân Nhân thì đoán ra ngay nàng là Nữ Đế Long Khương Linh, không thể nào là người khác.
Đại Tự Tại Chân Nhân nói:
- Sớm nghe nói có một nhân vật ghê gớm trong tà đạo, tu luyện mười một loại trong thập nhị đại tà công Sâm La điện, không đơn giản.
Tà Hoàng biểu tình ung dung:
- Nếu ta muốn thì có thể tu luyện thành công loại tà công thứ mười hai.
Tà Hoàng từng chỉ có thể ngước nhìn Nữ Đế nhưng không có nghĩa là bây giờ vẫn chỉ ngước nhìn.
Đại Tự Tại Chân Nhân nói:
- Nghe bảo thập nhị đại tà công Sâm La điện vô cùng huyền diệu, tu luyện thành công một loại là thiên phú sẽ tăng một phần, uy lực tà công cũng mạnh hơn. Nếu tu luyện thập nhị đại tà công đến đại viên mãn, phát huy ra uy lực sánh bằng thánh điển.
Tà Hoàng gật đầu, nói:
- Thật ra thập nhị đại tà công Sâm La điện là tham ngộ từ tàn thiên Đạo điển, Kim Tàm Kinh, Mộ Phủ Tầm Bảo Kục, các đời tiên hiền tà đạo sửa sang, hoàn thiện lại. Nếu có thể tu luyện thập nhị đại tà công thành công, dù không bằng ba thánh điển nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Ta không tu luyện loại tà công thứ mười hai không phải ta không muốn luyện mà vì thiếu một thứ.