Linh Chu

Chương 1281: Long khương linh, thái vi




La Sát lão tổ nói:
- Rốt cuộc nàng ta tìm được đường sống trong cõi chết, thiên tượng nghịch chuyển, thái vi thủ tâm, thái vi thủ tâm. Rút quân đi.
Đại quân La Sát vương triều như thủy triều rút đi.
Nếu trí sư giỏi xem sao, tinh thuật sẽ phát hiện trên bầu trời, trong tầng mây đỏ thiên tượng đã thay đổi. Thái vi tinh rực rỡ lóa mắt nằm ngay trung thiên, bầy rồng tối tăm không ánh sáng, xu hướng suy tàn.
Động chủ Tiển Binh thi động đứng dưới mây đỏ, đuổi thi bào bị gió âm thổi phần phật, nói:
- Thiên tượng thay đổi, La Sát vương triều đã rút. Ài, rốt cuộc vẫn thất bại trong gang tấc.
Phong mặc cười nói:
- Nữ Đế không uổng là Nữ Đế, nhìn thấu chân lý thái vi thủ tâm, tìm được cơ hội sống trong đường chết, lật ngược bàn cờ.
Động chủ Tiển Binh thi động nói:
- Nếu không có Phong Phi Vân hỗ trợ, mặc cho nàng có thủ đoạn nghịch thiên cũng chỉ có con đường chết.
- Ha ha ha ha ha ha! Không thể nói là Phi Vân trợ giúp nàng. Dù sao Thái Vi là một tay Phi Vân tạo ra, tất cả có nhân thì có quả.
Đôi mắt Phong Mặc sâu thẳm nhìn Phong Phi Vân, con ngươi lóe tia âm trầm, giây sau ý cười thay thế.
Phong Mặc cười nói:
- Tuy Nữ Đế bắt được một cơ hội sống nhưng số lượng tu sĩ, cường giả của các đại thế lực chiếm ưu thế tuyệt đối, vẫn có khả năng đánh chiếm Thần đô. Vạn huynh có định liều một phen không?
Động chủ Tiển Binh thi động cười lắc đầu nói:
- Số lượng tu sĩ, cường giả của các đại thế lực đúng là lấn át đại quân hoàng tộc, nhưng thật sự có cơ may thắng sao? Ngươi hãy nhìn đi, Nhật Nguyệt tiên giáo cũng rút quân.
Phương xa chiến kỳ Nhật Nguyệt tiên giáo đã khuất xa, biến mất trong sương mù và tầng mây. Tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo vừa đánh vừa lui, chậm rãi rút quân.
Đây là đại thế lực thứ hai rút quân, bọn họ biết không làm gì được nữa nên định giữ thực lực.
Những đại quân đến tấn công thuộc thế lực khác nhau, năm bè bảy máng.
Không đồng lòng thì chẳng chung sức.
Có người muốn chiến, có người định lùi, có người chiến ý hừng hực, có người thầm run sợ. Cứ cố chiến đấu thì chỉ có con đường chết.
Ngay khi thiên tượng thay đổi đã định trước kết cuộc đại chiến.
Phong Mặc gật gù, cười nói:
- Vạn huynh là người sáng suốt, hãy nói xem nếu hoàng tộc thắng trận chiến tranh này tương lai có khi nào tính sổ với chúng ta không?
- Lần này hoàng tộc thắng hay thua đều nguyên khí đại thương, phải tĩnh dưỡng một, hai trăm năm mới phục hồi được. Trong khoảng thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì nào ia biết trước?
- Nói vậy là chúng ta cũng cần giữ thực lực, tránh cho bị người tìm tới cửa tính sổ?
- Đương nhiên rồi.
Động chủ Tiển Binh thi động, Phong Mặc nhìn nhau cười lớn. Nhưng trong nụ cười của Phong Mặc ẩn chứa thứ khác.
Sinh Mệnh Hành Giả đứng Sau lưng Tà Hoàng, người khoác chiến giáp dính đầy vết máu:
- Bẩm báo Tà hoàng, Phong gia và Tiển Binh thi động đã rút quân.
Tà Hoàng đứng trên chiến đài vuông cao cao, râu tóc bay, Khí thế như rồng lượn.
Tà Hoàng nhìn mấy đại quân tu sĩ rút lui, cười khẩy nói:
- Ta đã xem thường Long Khương Linh, không uổng là nữ nhân từng khiến bản hoàng phải ngước nhìn. Rõ ràng là ván thua chắc vậy mà nàng ta tìm được con đường sống.
Điện chủ điện thứ nhất Sâm La điện nghiến răng nói:
- Hừ! Chỉ tại thằng nhãi Phong Phi Vân phá rối, nếu không Long Khương Linh chẳng làm được tích sự gì.
Tà Hoàng nói:
- Đây cũng là một phần bản lĩnh của nàng, Phong Phi Vân nằm trong tính toán đó.
Sinh Mệnh Hành Giả hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm sao?
- Chiến, hiện tại chúng ta vẫn chiếm ưu thế, chưa chắc sẽ thua.
Khí thế Tà Hoàng hùng hồn như mặt trời treo trên cao, mỗi sợi tóc chất chứa lực lượng vô tận.
Phong Phi Vân ngước nhìn Thái Vi nữ thần cao cao tại thượng, thân thể mềm mại yêu kiều, áo trắng rực rỡ, da trắng muốt, tiên hà bay quanh người. Thái Vi nữ thần khuynh thành tuyệt đại như thần nữ trên chín tầng trời, làm người ta muốn bái lạy.
- Cẩn thận Thái Vi.
Lời Diêu Cát nhắc nhở lại hiện lên trong đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn lần nữa, vẫn thấy Thái Vi nữ thần, đây là bản thể của nàng.
Lần đầu tiên Thái Vi nữ thần nhìn thẳng Phong Phi Vân, mắt sáng như sao, môi bóng như tiên ngọc, thanh âm tuyệt vời tựa tiếng trời:
- Không tệ.
Chết tiệt, là sao?
Không tệ? Không tệ là thế nào?
Trong lòng Phong Phi Vân dâng lên dự cảm không may, hắn cảm thấy ánh mắt Thái Vi nữ thần rất quen thuộc, giống ánh mắt của một người. Coi trời bằng vung, không thèm để ai vào mắt.
Ánh sáng trắng bay khỏi người Phong Phi Vân, Mao Ô Quy tách ra đáp xuống đầu hắn.
Mao Ô Quy biết suy nghĩ trong đầu Phong Phi Vân, giải thích:
- Còn ý gì nữa? Mỹ nữ đang khen ngươi.
Khen cái con khỉ.
Phong Phi Vân đã nhớ ra. Ánh mắt giống Long Khương Linh y như đúc, kiêu ngạo, lạnh lùng, vô tình.
Có vấn đề, vấn đề rất lớn.
Phong Phi Vân triệu hoán quan tài hoàng thạch về, bay lên cao, định hỏi rõ Thái Vi nữ thần. Nhưng dường như Thái Vi nữ thần không muốn gặp Phong Phi Vân, biến thành luồng sáng bay hướng Sâm La điện.
- Tà Hoàng, lần trước ngươi thua không phục, có dám đánh lần nữa không?
- Ha ha ha ha ha ha! Lần trước chẳng qua là nàng ỷ vào thần binh sắc bén. Chỉ một mảnh nhỏ góc áo bị rách, sao có thể bảo là bản hoàng thua?
Tà Hoàng rất kiêu ngạo, không cho rằng mình sẽ thua. Tà Hoàng lao lên cao, mây đen khổng lồ chiếm cả bầu trời đuổi theo Thái Vi nữ thần.
Tu vi của hai người quá cường đại, sẽ tạo thành sức phá hoại to lớn nên cần đi chỗ khác đánh nhau.
Phong Phi Vân đạp quan tài đứng trên cao nhìn hướng Tà Hoàng, Thái Vi khuất xa, lòng lạnh lẽo.
Phong Phi Vân lẩm bẩm:
- Long Khương Linh, hy vọng ngươi đừng làm chuyện không nên làm, nếu không ngươi chết chắc!
Diêu Cát bay về, nói:
- Nếu ta không đoán sai thì Long Khương Linh tu luyện đạo tâm chủng thần bộ thứ sáu Đạo điển, thần hồn Thái Vi nữ thần bị nàng luyện thành 'Thần chủng', chủng vào đạo tâm của Long Khương Linh. Tức là bây giờ Long Khương Linh là Thái Vi nữ thần, mà Thái Vi nữ thần chính là Long Khương Linh.
- Đạo tâm chủng thần, thì ra là vậy.
Phong Phi Vân nheo mắt nói:
- Hèn gì Phượng Hoàng Thiên Nhãn của ta cũng không tìm ra sơ hở, hóa ra vốn không có sơ hở. Nàng và Thái Vi hợp nhất, tuy hai mà một. Vậy cũng tốt, ta chém linh hồn của nàng rồi đánh ấn ký linh hồn, mảnh nhỏ ký ức của Hồng Nhan vào người nàng, giúp Hồng Nhan cướp tu vi của nàng.
Diêu Cát nhíu mày nói:
- Đừng xúc động, Sau khi Long Khương Linh tu thành đạo tâm chủng thần thì tu vi tăng mảng lớn, đánh bại hết Tà Hoàng, La Sát lão tổ, phụ của Man vương. Bây giờ Long Khương Linh lại luyện hóa lực lượng tín ngưỡng, thần lực của Thiên Thần, tu vi càng khủng bố hơn. Trên mảnh đất này khó tìm ra người có thể trấn áp được nàng.
Phong Phi Vân là người lý trí, nếu hắn mặc áo da phượng vảy rồng chưa chắc không thể đánh bại Long Khương Linh, nhưng không có cơ may nào bắt giữ nàng. Bây giờ Long Khương Linh và Thái Vi đã dung hợp, trước khi có nắm chắc tuyệt đối Phong Phi Vân không làm gì được nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.