Linh Chu

Chương 1306: Một sợi tóc chém Thần Cửu




Mắt Thần cung chủ lóe tia sáng, do dự. Thần cung chủ biết Chiến Địa Tước phủ đại biểu cho cái gì, nhưng khi gã liếc tòa thánh tháp nằm giữa thi thành thì ánh mắt lạnh lẽo, đặt quyết tâm.
Phong Phi Vân nhận ra ánh mắt Thần cung chủ thay đổi, hắn biết vì Thiên Tôn Vô Lượng tháp, Thần cung chủ định giết Tất Ninh Soái tại đây.
- Rút!
Phong Phi Vân kéo Tất Ninh Soái đang chờ Thần cung chủ quỳ xuống, hai người nhày vào thi thành.
Cùng lúc đó, nhát kiếm chém trời cắt nát tường thành chỗ hai người đứng thành tro, để lại vực sâu thăm thẳm dưới đất.
Tất Ninh Soái trợn mắt, râu tóc dựng đứng:
- Tổ cha nó, Thần Linh cung quá kiêu ngạo! Nếu lão tử về gia tộc sẽp hái địa quân đến san bằng Thần Linh cung ngay!
Phong Phi Vân nói:
- Giữ sức đi, người ta dám ra tay nghĩa là sẽ không để ngươi sống sót rời đi. Dù ngươi dẫn động trùng động linh thạch cũng sẽ bị giết trong trùng động.
Tất Ninh Soái không chú ý đến Phong Phi Vân đã nhìn thấu chất liệu linh bài của mình, vẫn hăng say chửi um sùm, chửi mười tám đời tổ tông Thần cung chủ.
Bùm!
Thiên Vu thần thụ ngã xuống, Thiên Vu thần nữ bị thương nặng, bị Thần cung chủ chém bay. Các giọt máu rơi xuống như đóa linh hoa héo tàn.
Lòng Phong Phi Vân rất áy náy, cảm thấy không nên lợi dụng Thiên Vu thần nữ. Phong Phi Vân vội đưa Thiên Vu thần nữ vào Thiên quốc, Tất Ninh Soái một lần nữa muốn chui vào Thiên quốc nhưng bị hắn xách ra.
- Nếu không được thì đành bỏ nữ ma, không thể vì nàng khiến người vô tội mất mạng.
Phong Phi Vân không phải loại người làm chuyện dang dở, càng không dễ bỏ cược. Không làm thì thôi, đã quyết tâm làm thì sẽ hoàn thành đến cùng. Nhưng Thần cung chủ thật sự quá mạnh, vượt qua dự đoán của Phong Phi Vân rất nhiều. Diêu Cát, Thiên Vu thần nữ suýt chết, Phong Phi Vân buộc lòng phải rút lui.
Tình hình mạnh hơn người.
Mặc Dao Dao vẫn ngồi trên ghế trên thành lâu, biểu tình hưng phấn kích động, giậm chân mấy cái:
- Ôi chao, này Phong Phi Vân, ta không nhịn được nữa, rốt cuộc ta có thể ra tay không?
Mặt Phong Phi Vân đen:
- Ta có bảo không cho nàng ra tay sao?
- Thì ngươi kêu ta trốn sang một bên đừng ra tay, ta rất ngoan, luôn cố nhịn. Ngươi nhìn đi, ta nắm chặt tay đến đỏ hồng.
Mặc Dao Dao xòe hai tay trắng mịn, làn da hơi đỏ.
Mặc Dao Dao nói rất nghiêm túc, không giống đang giỡn.
Mặt Phong Phi Vân ngu ra. Tía nó, tổ cha nó, sao hôm nay toàn quái thai vậy?
Tuy Mặc Dao Dao quái thai nhưng nàng có bản lĩnh, mới rồi chiến đấu dữ dội như thế, Nam Thái phủ hơn mười vạn dặm bị cuốn vào chỉ có xung quanh nàng là mọi thứ không tổn hao gì. Mặc Dao Dao ngồi trên ghế ôm chó sư tử, bộ dáng nhàn nhã, ba con thú ngơ ngác ngồi Sau lưng nàng.
Tất Ninh Soái xoa trán:
- Ngươi đi đâu tìm ra người quái đản vậy?
- Thường thì người quái đản sống sót thường có chút thực lực.
Phong Phi Vân ngừng một lúc, bổ sung thêm:
- Giống như ngươi.
Phong Phi Vân không xem trọng Mặc Dao Dao nhưng hắn phát hiện mấy điểm nhỏ nhặt, cảm thấy nàng sẽ không quá yếu.
Một yêu tộc xuất hiện trong quốc gia nhân loại, yêu tộc bình thường không làm được.
Vù vù vù vù vù!
Bên ngoài thi thành vang tiếng xé gió chói tai, thiên địa như bị đảo ngược. Phong Phi Vân, Tất Ninh Soái hết hồn. Hai người đứng trong thi thành nhìn ngoài rời, thấy vùng đất bên ngoài xoay tròn, các núi cao bị bứng lên trời, các con sông bay lên không trung, tan vỡ.
Cả thế giới đang vỡ vụn.
- Chuyện gì xảy ra?
Tất Ninh Soái cảm giác lỗ tai bị điếc, đất rung rinh, tiếng ầm ầm kéo dài không dứt lấn át tiếng nói của gã.
Chuyện này rất kinh khủng, lúc trước đại chiến cũng không tạo thành lực lượng hủy diệt đáng sợ như thế.
Phong Phi Vân cố gắng giữ thăng bằng không để bị đất đai rung rinh hất bay:
- Nam Thái phủ mười vạn dặm bị vỡ tan, đây là lực lượng có thể hủy diệt một bí cảnh cấp thấp.
- Cái gì? Một vương triều nho nhỏ sao lại có tồn tại đẳng cấp như thế? Chắc không phải tà thi Diêm Vương giáng lâm đi?
Đánh chết Tất Ninh Soái cũng không tin Thần Tấn vương triều ra nhiều cường giả đến thế.
Phong Phi Vân lắc đầu, nhìn bên ngoài tường thành to lớn. Một con sư thú trắng tinh ngửa đầu gầm rống, trong miệng phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh hoa, hai mắt đỏ như máu ao thần, đầu mọc cái sừng sáng lấp lánh. Con thú đại chiến với Thần cung chủ.
Một chân sư thú gaiãm xuống, thiên địa lại xoay tròn, Thần cung chủ cũng né tránh.
Tất Ninh Soái hét chói tai, giọng như vịt kêu:
- Má ơi, đây là một con nhai sư thú, trong người có huyết mạch thánh thú. Hàng này từ đâu chạy ra?
Ánh mắt Phong Phi Vân càng lúc càng trầm trọng nhìn Mặc Dao Dao đứng trên tường thành, đường cong yểu điệu, xinh đẹp động lòng người. Mặc Dao Dao đứng yên tại chỗ, nhưng con chó sư tử trong ngực nàng chẳng biết đã đi đâu.
Tất Ninh Soái nhìn theo tầm mắt Phong Phi Vân, há to mồm có thể nuốt một quả trứng vịt.
- Chắc ngươi sẽ không cho rằng đó là chó con trong ngực nàng đi? Nhìn sao cũng không giống.
Ngoài miệng Tất Ninh Soái nói vậy nhưng suy nghĩ trong lòng giống y như Phong Phi Vân:
- E rằng thật sự là con cún kia.
Một con chó có thể đối kháng với Thần cung chủ.
Tất Ninh Soái lấy linh bài ra, định kích hoạt linh văn bên trên, trực tiếp xuyên qua trùng động trở về Trung Ương vương triều thứ sáu.
- Bây giờ ta đi được chưa?
Tất Ninh Soái rất kích động, gã cho rằng đến vơng triều nhỏ này có thể xưng vương xưng bá, nhưng hôm nay đảo điên suy nghĩ của gã. Tất Ninh Soái cảm thấy vương triều nhỏ này nguy hiểm còn hơn Trung Ương vương triều.
Nhiều người không dám ở lại Trung Ương vương triều thứ sáu sẽ trốn vào các vương triều nhỏ, trêu vào mấy người này là chuyện rất nguy hiểm. Đặc biệt là Thần Tấn vương triều, không thể dùng lẽ thường ước đoán
Phong Phi Vân hỏi dò:
- Một lần ngươi có thể mang theo mấy người đi chung?
Tất Ninh Soái trả lời:
- Năng lượng còn dư trong trùng động linh thạch không nhiều, miễn cưỡng mang được hai người.
- À.
Trung tâm thi thành, thi khí điên cuồng co rút, rất nhanh ngưng tụ thành một điểm, biến ra hình người. Tóc dài bày ra ba trăm trượng, mỗi sợi tóc chất chứa hơi thở khổng lồ, một sợi tóc bay ra thi thành.
Tiêu Nặc Lan thành công ngưng tụ thi thể.
Thi vương đệ ngũ biến xuất thế.
Phập!
Thần cung chủ cảm ứng nhanh chóng đã co giò bỏ chạy nhưng vẫn bị sợi tóc của Tiêu Nặc Lan chém trúng, không chút sức chống cự cơ thể đứt thành hai khúc bay hai hướng.
Sức sống của Thần cung chủ mạnh mẽ, tuy bị chém đứt hai khúc nhưng không chết ngay, gã tiếp tục chạy trốn. Nửa người trên trốn ra Thần Tấn vương triều, chạy kvào đại hoang. Nửa người dưới trốn hướng khác, đã vào biên cảnh Ngọc Càn vương triều.
Tiêu Nặc Lan không vui không buồn, đôi mắt bắn ra tia sáng tiêu diệt sạch sẽ hai khúc mình Thần cung chủ đã trốn ra mấy chục vạn dặm. Huyết vụ bay ra bị tia mắt của nữ ma xóa sổ sự sống.
Quá cường đại.
Một sợi tóc chặt đứt cơ thể Thần cung chủ.
Một ánh mắt bay xa mấy chục vạn dặm, giết Thần cung chủ không kịp ngáp.
Răng Tất Ninh Soái run lập cập, mặt thộn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.