Phong Phi Vân vuốt mũi cười nói:
- Ta cũng không ngờ là nàng, thật là duyên phận.
Lưu Tô Tử nhíu mày nói:
- Ai thèm có duyên với ngươi? Bán yêu đê tiện hèn mọn, nhiều người Mộng gia không giết được ngươi, tại sao ngươi không chết đi?
Lưu Tô Tử cảm giác người như có đàn kiến bò, nàng trở nên căm ghét Phong Phi Vân nhiều còn hơn bán yêu vừa rồi.
Phong Phi Vân không có nhiều hảo cảm với công tử áo tím, tự cho mình giỏi lắm, khinh thường người xuất thế hèn kém. Phong Phi Vân không muốn giao tiếp với loại người như thế.
- Sớm biết như vậy mới rồi không nên cứu nàng.
Phong Phi Vân bỏ đi, tốc độ siêu nhanh, chân đạp núi sông như đi trên bản đồ lớn, bước ra một bước là hơn mười dặm.
Lưu Tô Tử biến thành luồng sáng tím đuổi theo Phong Phi Vân, tay cầm quạt bước trong không trung.
Lưu Tô Tử phong độ phiên phiên:
- Này, ánh mắt đó là sao? Bản công tử là người có nguyên tắc, ta đã hứa cho ngươi trăm vạn dặm đất phong, mười vạn nô lệ, ba ngàn mỹ quyến là sẽ không thiếu ngươi một cái.
- Ha ha ha, nếu nàng lợi hại như vậy sao lại bị người Cửu Tiêu tiên thành truy sát?
Phong Phi Vân đi tuốt, hắn không thèm quan tâm Lưu Tô Tử.
Lưu Tô Tử nghe vậy mắt lóe tia sáng lạnh:
- Đối phương có đại hiền giả Vũ Hóa cảnh chặt đứt đường hầm không gian, giết hết tu sĩ bảo vệ ta, lại là tỉ mỉ sắp đặt từ lâu nên ta mới lật thuyền trong mương. Ha ha ha, ta không chết thì thù này sẽ trả, lần sau ta sẽ thiết kế giết Tiêu Thiên Duyệt.
Phong Phi Vân hỏi:
- Tiêu Thiên Duyệt là ai?
Lưu Tô Tử cảm thấy thân phận Phong Phi Vân thấp hèn nên đi cách hắn xa thật xa, khinh thường liếc hắn:
- Tiêu Thiên Duyệt mà cũng không biết, hèn gì ngươi bị Mộng gia hành thảm như vậy.
Phong Phi Vân hờ hững nói:
- Nổi tiếng lắm sao?
Lưu Tô Tử nói:
- Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh tây nam. Người đứng trên hư không công kích chúng ta chính là hắn, tu vi cực kỳ mạnh mẽ, có thể giết lão tổ. Dù ngươi tu luyện suốt đời cũng không bằng một phần mười Tiêu Thiên Duyệt.
Phong Phi Vân cười cười:
- Kẻ hù mạnh như vậy mà nàng dám trả thù sao?
Lưu Tô Tử kiêu ngạo nói:
- Ai dám hại ta thì chỉ có con đường chết.
Lưu Tô Tử không cho phép người ngoài xúc phạm nàng nửa phần.
Như lúc Phong Phi Vân lần đầu tiên gặp Lưu Tô Tử, người Mộng gia chỉ quấy rầy hứng thú uống rượu của nàng đã bị giết sạch.
Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước:
- Ta không cần đất phong, nô lệ hay mỹ quyến. Nàng giúp ta một chuyện đi, nhìn bộ dạng vênh váo nhìn trời của nàng có vẻ rất lợi hại. Có lẽ chuyện này dễ như húp cháo với nàng.
Lưu Tô Tử dừng bước, ngạo nghễ liếc Phong Phi Vân:
- Ngươi muốn ta xử lý Mộng gia giúp ngươi? Nói thẳng cho ngươi biết, tuyệt đối không được!
Phong Phi Vân hỏi:
- Tại sao?
Lưu Tô Tử trả lời:
- Tuy Mộng gia là cổ tộc truyền thừa tám vạn năm nhưng không là gì với ta, ra lệnh một tiếng có thể làm bọn họ cửa nát nhà tan. Nhưng diệt một cổ tộc vì bán yêu nho nhỏ như ngươi, cuộc giao dịch này không có lời. Đất phong trăm vạn dặm, mười vạn nô lệ, ba ngàn mỹ quyến càng dễ hơn, ta mở miệng là được.
- Nếu nàng đã xem thường bán yêu thì đi ta làm gì?
Phong Phi Vân biến thành ánh sao, tốc độ tăng gấp mười lần, chớp mắt biến mất.
Tu vi Lưu Tô Tử rất mạnh, nàng giỏi một loại tật tốc đỉnh cao, rất nhanh đuổi kịp Phong Phi Vân.
- Ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện.
Phong Phi Vân buồn cười nói:
- Tại sao ta phải làm việc giúp nàng? Nàng nghĩ talà đám người hầu của nàng, kêu gì làm nấy sao?
Lưu Tô Tử mặc kệ Phong Phi Vân có đồng ý hay không, tiếp tục bảo:
- Mộng Tinh Thần, đệ nhất luyện khí tông sư của Mộng gia có một nữ nhân tên là Mộng Lăng Yến, một trong sáu thiên tài đẳng cấp sử thi thế hệ này của Mộng gia, bị Tiêu Thiên Duyệt nhìn trúng, sắp cươi làm tiểu thiếp. Ngày thành thân vốn đặt ở một tháng trước, nhưng Tiêu Thiên Duyệt vì đặt bẫy phục kích ta nên hoãn lại hôn lễ. Ngươi muốn trả thù Mộng gia đúng không? Bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Phong Phi Vân lòng máy động.
Đôi mắt Lưu Tô Tử tràn ngập tia sáng trí tuệ:
- Nếu ngày thành thân, Tiêu Thiên Duyệt phát hiện tiểu thiếp của mình sớm là nữ nhân của người ta thì hắn có điên không? Khi hắn nổi điên thì ai xui xẻo?
Phong Phi Vân cười nói:
- Độc nhất là lòng nữ nhân.
- Đừng nói khó nghe như vậy, cái này gọi là mượn đao giết người.
Lưu Tô Tử ngừng một lúc, nói tiếp:
- Ta chỉ nêu ý kiến cho ngươi, nếu để Tiêu Thiên Duyệt biết ngươi cướp đi tiểu thiếp chưa qua cửa của hắn, ngươi sẽ phải hứng chịu sự trả thù máu me. Ta nhắc trước một câu, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi, ha ha ha ha ha ha!
Tử hà lượn lờ quanh thân Lưu Tô Tử, cơ thể mảnh khảnh yêu kiều. Lưu Tô Tử cười dài, tốc độ tăng gấp đôi lao ra khỏi áng mây, biến mất phía cuối trời.
- Hay cho chiêu mượn đao giết người. Nàng mượn đao của ta đối phó Tiêu Thiên Duyệt, còn ta mượn đao Tiêu Thiên Duyệt giết Mộng gia.
Phong Phi Vân nhìn bóng lưng yểu điệu biến mất, lòng lên kế hoạch.
Phong Phi Vân thay đổi khuôn mặt, biến thành người trẻ tuổi cao gầy lại đi vào Vực thành Quỷ vực. Phong Phi Vân xuyên qua các linh lộ, cảm nhận sự phồn hoa vạn năm.
Một tháng trước Mộng gia và Bán Yêu Minh xung đột gây ra ảnh hưởng khá lớn, mãi đến bây giờ còn có người thảo luân. Đương nhiên trong đó không thiếu nhắc cái tên Phong Phi Vân.
Bên dưới gốc cây ngàn năm trong Vực thành Quỷ vực, mấy người tu hành ngồi xếp bằng trên ngọc thạch vuông vức nói chuyện trên trời dưới đất.
- Mộng gia có linh khí cửu phẩm, lại liên nhân với Cửu Tiêu tiên thành, bây giờ đã vọt thành một trong các gia tộc đỉnh cao nhất Quý vực.
- Một tháng trước, đêm đó bán yêu toàn Vực thành hành động nhưng bị Mộng gia máu me trấn áp, tử thương vô số. Bốn trưởng lão Bán Yêu Minh cũng bị giết, đệ nhất thiên kiêu Bán Yêu Minh là Chiến Việt Danh cũng chết. Mộng gia có chỗ dựa, không thèm để mắt Đấu Chiến cung, vực chủ phủ.
- Đệ nhất thiên kiêu Bán Yêu Minh là Phong Phi Vân mới đúng. Tiểu tử này thật lợi hại, liên tục phế ba thiên tài đẳng cấp sử thi của Mộng gia, đêm đó giết năm tộc lão Mộng gia. Một lão tổ Mộng gia gọi Phong Phi Vân có thể nghịch thiên sát thần.
- Giờ bán yêu toàn Quý vực đều thảo luận về Phong Phi Vân, hắn là nhân vật linh hồn, tâng bốc hắn rất là kỳ diệu. Có người nói Phong Phi Vân là hậu đại thượng cổ thánh yêu tộc, sơ đại bán yêu, sức chiến đấu vô biên, nhân vật làm toàn Mộng gia run sợ.
- Hừ! Hậu đại thượng cổ thánh yêu tộc? Chẳng qua là đám bán yêu dán vàng trên mặt. Tộc nào trong thượng cổ thánh dược tộc càng mạnh hơn trăm tộc nhân loại.
- Đêm đó Mộng gia chưa xuất động cường giả thật sự, chỉ có mấy chục lão nhân một mạch. Hơn nữa chỉ có một lão tổ ra tay, nếu không Phong Phi Vân đã chẳng trốn thoát.
- Đúng vậy! Mộng gia là cổ tộc truyền thừa tám vạn năm, tộc nhân trải rộng nguyên Quý vực, số lượng tộc lão khó thể thống kê. Mới có mấy chục lão nhân đã trấn áp Bán Yêu Minh, đây là sự cường đại của cổ tộc.