- Khụ khụ!
Sau lưng Long La Phù vang tiếng Phong Phi Vân ho khan.
Long La Phù sớm biết hắn đến:
- Tới rồi?
- Ừm!
Phong Phi Vân đứng bên cạnh Long La Phù, đứng thẳng tắp, mắt lóe tia đỏ, thần thánh mà yêu dị.
Vẻ mặt Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
- Thật sự . . . Khụ khụ . . . Có con?
Long La Phù vuốt bụng nói:
- Ngày Thần đô bị bao vây ta đã muốn nói với ngươi, ta sợ khi Thần đô bị công phá ta và con sẽ chết trong đó. Nhưng . . . Mãi không có cơ hội.
- Vậy sao? Ta vừa đi mua đồ cho con nít mặc, có sữa linh thú, giường trẻ sơ sinh, bùa hộ mệnh, nàng xem có dung được không?
Phong Phi Vân biết tin Long La Phù có bầu, nỗi lòng phức tạp, không biết làm sao. Phong Phi Vân không biết mình nên làm gì, vội vàng chạy vào Vực thành Quỷ vực điên cuồng mua quần áo, đồ dùng cho con nít. Phong Phi Vân trút hết ra khỏi giới linh thạch, xếp đầy hành lang.
Phong Phi Vân rời khỏi chỗ ở của Long La Phù, nỗi lòng vẫn khó thể bình tĩnh. Cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng thêm một phần trách nhiệm.
Đông Phương Kính Nguyệt đứng cô đơn bên bờ linh trì, nhìn Phong Phi Vân từng bước đi khuất.
Phong Phi Vân có thấy Đông Phương Kính Nguyệt nhưng hắn giả vờ không thấy.
Đến bên ngoài Đấu Chiến cung, Phong Phi Vân thấy hai con bạo cưu cầm điểu dài mấy chục trượng, lông chim rực cháy lửa, miệng như thần câu, móng vuốt lóe tia sáng lạnh bay tới.
Hơn mười tu sĩ đứng trên lưng hai con chim cưu, do lão nhân lớn tuổi dẫn đội, oai phong đáp xuống đất. Các tu sĩ xung quanh thụt lùi. Nhóm người leo xuống lưng chim cưu, xông vào Đấu Chiến cung.
Lão nhân râu bạc xồm xoàm, tay cầm chiến binh ghim sắt, thanh âm như chuông:
- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ trốn vào Đấu Chiến cung thì Lý gia ta không làm gì được ngươi sao?
Đây là tộc lão của Lý gia, sống hơn một ngàn năm, tính cách nóng nảy.
Phong Phi Vân đi ra, hờ hững nhìn đám tu sĩ Lý gia đến gây sự.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta trốn bao giờ? Không thấy ta đứng đây sao?
- Tốt tốt, coi như tiểu tử nhà ngươi có gan.
Có tám tộc lão Lý gia, mấy chục tay đấm. Bọn họ là tộc nhân Lý gia cùng mạch với Lý Thiên Nhị, đến để hỏi tội. Ai nấy đằng đằng sát khí, ánh mắt dữ dằn.
Người phụ trách trong Đấu Chiến cung biết chuyện, báo cho hai cao tầng.
Hai cao tầng đứng xa xem, không lộ mặt.
Phong Phi Vân nhìn Lam uyển Tinh đứng gần đó, kéo nàng lại che trước mặt mình:
- Lam cô nương đến vừa lúc, người Lý gia định gây sự trong Đấu Chiến cung, cái này là không thèm để Đấu Chiến cung vào mắt. Lam cô nương nói xem nên làm sao?
Phong Phi Vân không sợ đám tộc lão Lý gia, nhưng hắn không muốn tự mình ra tay, hắn ném rắc rối cho Đấu Chiến cung.
Lam uyển Tinh mặc váy dài màu lam, da trắng, chân dài, ngực tròn, mắt ướt sũng nước. Lam uyển Tinh ù ù cạc cạc bị Phong Phi Vân kéo lại làm lá chắn.
Các tộc lão Lý gia cho rằng Phong Phi Vân sợ, cười nanh tranh:
- Bây giờ đã biết sợ? Lúc giết tộc nhân Lý gia ta sao không sợ?
Lý gia không lo Đấu Chiến cung sẽ nhúng tay vào, dù gì lúc Mộng gia truy sát hắn, trấn áp Bán Yêu Minh thì Đấu Chiến cung không tỏ thái độ gì. Chuyện này chứng minh Đấu Chiến cung sẽ không giúp bán yêu đối phó cổ tộc.
Một lão nhân mặt hồng hào bước ra:
- Ha ha ha ha ha ha! Phong Phi Vân, ngươi giết tôn nhi Lý Thiên Nhị của ta, lăng trì ngươi ngàn mảnh cũng khó đền mạng. Hôm nay là ngày chết của ngươi!
Ngay trước mặt chấp sự Đấu Chiến cung Lam uyển Tinh, lão nhân Lý gia định đánh Phong Phi Vân.
Một đôi tay gầy guộc hiển hiện hai giao long sấm sét, thần quang lấp lóe. Một chưởng vỗ xuống đầu Phong Phi Vân.
Lão nhân này tu vi rất cao, đến Niết Bàn đệ tam trọng thiên.
Lý gia biết tu vi của Phong Phi Vân rất mạnh nên tộc lão kéo đến đây ai cũng cường đại, quyết giết Phong Phi Vân, xây dựng hình tượng bá chủ Lý gia không thể khiêu khích.
- Lý gia quá to gan, nơi này là Đấu Chiến cung!
Lam uyển Tinh biết thân phận của Phong Phi Vân không tầm thường nên muốn bảo vệ hắn, nàng gọi ra lệnh bài dẫn động trận pháp Đấu Chiến cung, chắn tộc lão Lý gia bên ngoài trận pháp.
- Lam chấp sự, lão phu và Hứa trưởng lão Đấu Chiến cung có tình cảm sâu, hy vọng người đừng xen vào chuyện này, sẽ không tốt cho người.
Ầm!
Tộc lão Lý gia phá trận pháp, người phủ bảo giáp màu lam, tay cầm linh trượng quét một đống trận pháp. Tộc lão Lý gia sải bước đến gần.
Phong Phi Vân khoanh tay đứng Sau lưng Lam uyển Tinh, nói nhỏ vào tai nàng:
- Chấp sự đại nhân, người ta đang uy hiếp kìa.
Khuôn mặt Lam uyển Tinh xinh đẹp, tuổi không lớn nhưng có thể trở thành chấp sự Đấu Chiến cung đương nhiên là có bản lĩnh. Lam uyển Tinh không sợ tộc lão Lý gia, đang định ra tay thì hai cao tầng Đấu Chiến cung không đứng ngó nữa, lao ra ngoài.
Một lão nhân mặc áo sắt màu đen đi đằng trước, lạnh lùng quát:
- Lý gia các ngươi quá càn rỡ, dám diễu võ dương oai trong Đấu Chiến cung?
Tộc lão Lý gia đó nói:
- Hứa trưởng lão, tình cảm của hai ta . . .
- Phi! Ai quen gì ngươi?
Cánh tay Hứa trưởng lão tích súc đốm sáng tím, tia chớp lấp lánh đánh bay tộc lão Lý gia.
Tộc lão Lý gia hộc máu giữa không trung, té cái bịch xuống đất, lăn lông lốc.
- Dám đến Đấu Chiến cung gây sự, còn đắc tội Phong công tử cao quý, thật là chán sống! Người đâu? Kéo đám người này đi!
Một đám chiến sĩ mặc áo giáp ùa ra, Khí thế hùng hổ, sát ý đằng đằng. Có năm mươi người, toàn là cảnh giới niết bàn, chiến tướng trấn thủ Đấu Chiến cung đều có đi chiến trường vạn tộc rèn luyện.
Bọn họ ra tay độc ác, mỗi cú chứa sức mạnh đấm vỡ núi nứt đất.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Các thanh niên tài tuấn, tộc lão Lý gia lúc đến thì hùng hổ hỏi tội, giờ bị đánh nằm la liệt dưới đất.
Các tộc lão Lý gia đức cao vọng trọng bị đánh mặt sưng húp, miệng hộc máu rụng răng, không hiểu tại sao bán yêu bỗng biến thành 'Phong công tử cao quý'?
Cái này . . .
Các tu sĩ đang chiến đấu trong Đấu Chiến cung rất kinh ngạc. Lý gia là cổ tộc đỉnh cao trong Quý vực, mạnh hơn Mộng gia nhưng bây giờ bị đánh tơi bời, không dám chống cự.
Lần này Đấu Chiến cung làm thật, hai trưởng lão đi ra, hết sức che chở bán yêu Phong Phi Vân.
Bên trong chắc chắn có ẩn ý gì đó, bán yêu này bắt quàng với Đấu Chiến cung, Sau này sẽ đi ngang trong Quý vực.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Vực thành Quỷ vực, cũng lan đến Bán Yêu Minh, gây chấn động lớn.
Đám tu sĩ Lý gia bị đánh hấp hối rồi vứt ra Đấu Chiến cung, ai nấy cụt tay gãy chân, bị đánh bầm dập, không có sức để kêu gào.
Vù vù vù vù vù!
Một cánh cửa hiện ra trong không trung.
Một đám tu sĩ mặc áo vàng bước ra, đáp xuống bên ngoài Đấu Chiến cung.
Thủ lĩnh là một người rất uy nghiêm, khoảng bốn mươi tuổi, để hai chòm râu, người có Khí thế không giận mà uy, bá khí hơn một số đế hoàng.
Gia chủ Lý gia nghe tin chạy đến, ba lão tổ đi theo.