Phong Phi Vân khinh thường liếc gia nô kia:
- Tên con người không kêu chứ làm gì? Không kêu Lưu Tô Tử chẳng lẽ gọi là chó mèo?
Tên của gia nô thân tín là A Cẩu, bị Phong Phi Vân nói làm gã bẽ mặt:
- Ngươi dám so sánh Tử công tử là chó mèo? Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, không ai cứu ngươi được!
Lưu Tô Tử chỉ đứng xem, không lên tiếng can ngăn, nàng như người ngoài cuộc đứng xem kịch vui.
Cố Bát thiếu gia không đoán được trong bụng Lưu Tô Tử nghĩ gì, dù sao mới rồi nàng kêu Phong Phi Vân đi ra nhận ban thưởng nói lên quan hệ của nàng và bán yêu kia không phải đối địch. Quan hệ không phải đối địch thì Cố Bát thiếu gia không tiện nói gì, yên lặng theo dõi.
Phong Phi Vân nói:
- Ta không hề nói vậy, ta kêu Lưu Tô Tử chứ không kêu chó mèo, người so sánh nàng là chó mèo là ngươi, không phải ta.
Gia nô thân tín của Cố Bát thiếu gia, A Cẩu không cãi lại Phong Phi Vân, mặt trướng đỏ, ôm cục tức. A Cẩu là gia nô nhưng cũng là thân tín của Cố Bát thiếu gia, tu vi, thiên phú rất cao. Tộc lão cổ tộc gặp A Cẩu còn phải cung kính chào, nhưng giờ gã bị một bán yêu chế nhạo.
A Cẩu tức giận nói:
- Ta không muốn đấu võ mồm với ngươi, có giỏi thì đánh với ta!
Phong Phi Vân nhìn A Cẩu như ngó kẻ ngốc:
- Đấu với ngươi có ích gì cho ta? Dựa vào cái gì bắt ta đấu với ngươi?
A Cẩu không chịu nổi ánh mắt của Phong Phi Vân, gã xông lên, giáp cổ màu xanh hiện ra tràn đầy miếng sắt, ngón tay cực kỳ sắc bén, lực lượng lửa cháy công kích.
Bùm!
Phong Phi Vân đứng yên tại chỗ, cánh tay hiện ra các sợi xích Vũ Hóa đỏ biến thành vuốt thần, móng vuốt dài nửa thước.
Răng rắc!
Giáp trên tay A Cẩu vỡ, người văng ra ngoài, rớt cái bịch xuống đất, lăn lông lốc ra xa.
- Phụt!
A Cẩu hộc máu, cánh tay máu chảy đầm đìa, máu nứt toác.
Phong Phi Vân rút tay về, lạnh nhạt nói:
- Một gia nô cũng dám càn rỡ trong đại doanh Bán Yêu Minh? Hôm nay nể mặt Cố Bát thiếu gia nên không giết ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không dám giết. Ngươi nên hiểu ngươi là cái thứ gì?
A Cẩu lại hộc máu:
- Phụt!
Đám tinh anh Bán Yêu Minh trợn mắt há hốc mồm. Quá oách, một bàn tay đánh A Cẩu cảnh giới đỉnh Niết Bàn đệ nhị trọng thiên hộc máu. Phong Phi Vân nói cũng rất điêu, lặp lại lời Cố Bát thiếu gia đã nói.
Mặt Cố Bát thiếu gia lạnh băng, cười khẩy nói:
- Vậy phải đa tạ ngươi đã nể mặt ta.
Phong Phi Vân nhìn thẳng mắt Cố Bát thiếu gia, không hề né tránh:
- Đừng khách sáo.
Ánh mắt Cố Bát thiếu gia âm trầm, tia sáng khiếp người, ngưng tụ quy tắc trong thiên địa vào con ngươi, sức xuyên thấu không gì sánh kịp, như hai thanh kiếm lạnh chém qua.
Áo Phong Phi Vân không gió tự bay, con ngươi lóe tia sáng đỏ, chất chứa ngọn lửa tiêu trừ tia mắt Cố Bát thiếu gia.
- Chúng ta đi!
Cố Bát thiếu gia thu tầm mắt về, dẫn một đám nô bộc rời đi. Trước khi đi Cố Bát thiếu gia nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, hừ mũi.
Các thiên kiêu nhân kiệt Bán Yêu Minh thở phào, rốt cuộc Cố Bát thiếu gia đã đi.
Lưu Tô Tử đứng thẳng, anh tư hiên ngang:
- Phong Phi Vân, ngươi còn không quỳ xuống nhận ban thưởng?
Phong Phi Vân nói:
- Dựa vào cái gì kêu ta quỳ?
Ánh mắt Lưu Tô Tử lạnh lùng, đương nhiên nói:
- Bán yêu nho nhỏ nhà ngươi nhận ta ban thưởng là vinh hạnh lớn lao, nên tất nhiên phải quỳ xuống tạ ơn.
Phong Phi Vân không lùi bước, ánh mắt sắc bén nói:
- Ta không cần vin hạnh đó. Ta cứu mạng ngươi, đồng ý cho ta thù lao thì cho, không cho thì thôi, cần gì làm bộ dáng cao nhân trước mặt ta? Nhìn là buồn nôn.
Lưu Tô Tử tức ngứa răng, bán yêu chết tiệt dám nói nàng buồn nôn? Quá to gan, muốn chết!
Lưu Tô Tử nói:
- Hừ! Thứ không biết điều, nếu không nhờ bản công tử đến thì Cố lão bát sẽ xám xịt rời đi sao? Mười hai nữ nhân bán yêu đã bị hắn mang về nhà.
Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Lưu Tô Tử.
Phong Phi Vân cười nói:
- Rất cảm ơn Tử công tử, mới rồi là hiểu lầm, có chỗ nào đắc tội xin công tử thứ lỗi cho.
Phong Phi Vân biến sắc mặt quá mau làm Lưu Tô Tử không kịp phản ứng, nàng nhíu mày, bản năng lùi một bước.
Phong Phi Vân cười toe đi qua, nhiệt tình nói:
- Vừa rồi nghe Tử công tử bảo ban thưởng đất phong trăm vạn dặm, mười vạn nô bộc, ba ngàn mỹ quyến cho ta? Nô bộc và mỹ quyến không cần cũng được, về đất phong thì chúng ta hãy bàn kỹ hơn. Không biết Tử công tử nói trăm vạn dặm đất phong có thể phong đất ở Hồng Diệp Tinh không?
- Ngươi nằm mơ đi! Trăm vạn dặm đất phong của ngươi là rút từ đất phong của ta, ở Quý vực, không có trong Hồng Diệp Tinh!
Lưu Tô Tử không chịu nổi bộ mặt nham nhở của Phong Phi Vân, như muốn nhào vào người nàng. Lưu Tô Tử lại thụt lùi.
Nghe câu này Phong Phi Vân hết niệt tình, hắn dừng bước chân nói:
- Thì ra là ta tự mình đa tình. Vậy ngươi có đất phong trong Hồng Diệp Tinh không? Ta không cần nhiều, cho mấy trăm khoảnh là được.
Lưu Tô Tử nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết ý đồ của ngươi. Ta nói thẳng cho ngươi biết, đất phong trong Hồng Diệp Tinh chỉ có thể dùng quân công trên chiến trường vạn tộc đổi lấy, không phải nói ban cho thì ban được. Trăm vạn dặm đất phong, mười vạn nô bộc, ba ngàn mỹ quyến, rốt cuộc ngươi có muốn không?
Phong Phi Vân nói:
- Muốn, tại sao không? Thứ này vốn là ngươi nợ ta.
Lưu Tô Tử khinh thường bán yêu, có thành kiến với Phong Phi Vân, nhưng nàng nói chuyện giữ lời.
Cuối cùng Phong Phi Vân được một khối đất phong trong Quý vực, rộng trăm vạn dặm, lãnh thổ bao la hơn Thần Tấn vương triều. Có giấy bán mình của mười vạn nô bộc, ba ngàn mỹ quyến, còn có một cái quan ấn.
Đáy quan ấn khắc bốn chbữ 'đại ti bộ thổ'.
Đất phong một trăm vạn dặm mặc dù Lưu Tô Tử ban cho Phong Phi Vân nhưng không phải thế tập thì vẫn thuộc mảnh đất Quý vực, Sau khi hắn chết sẽ trả lại cho Quý vực hoặc nên nói là trả cho Lưu Tô Tử.
Không chỉ thế, khi Phong Phi Vân làm chủ nhân mảnh đất này hàng năm phải tiến cống cho Lưu Tô Tử. Bởi vì khối đất hắn được ban cho là cắt từ đất phong của nàng.
Đại ti bộ chắc là chức quan nhỏ trong Trung Ương vương triều thứ sáu, nhỏ hơn vực chủ rất nhiều.
Bởi vì khối đất của Phong Phi Vân được Lưu Tô Tử ban thưởng nên rất to do, không bị ràng buộc như đại ti bộ khác phải nghe cấp trên điều độ.
hiện giờ Phong Phi Vân xem như vua không ngai một phương.
Thiên tài bán yêu kích động, rất hâm mộ Phong Phi Vân. Có lãnh địa của mình, mười vạn nô bộc, ba ngàn mỹ quyến. Bán yêu thất giai cũng khó làm được điều này.
Phong Phi Vân cầm quan ấn nhưng không thấy kích động gì, hắn nhìn mười hai mỹ nhân bán yêu.
Phong Phi Vân nói:
- Bây giờ các người đã tự do, lui xuống đi.
Mười hai mỹ nhân bán yêu đứng yên không nhúc nhích. Có mọc cánh, đôi mắt đầy bi thương. Có đuôi cá tóc xanh, cúi thấp đầu.
Thiếu nữ bán yêu hốc mắt đỏ hồng nói:
- Vừa rồi . . . Tử công tử khiến chúng ta ký 'khế nô lệ bán thân', suốt đời làm nô.
Phong Phi Vân nhíu mày, lục tìm trong xấp khế bán thân rất nhanh tìm ra mười hai tấm 'khế nô lệ bán thân', suốt đời làm nô.