Linh Chu

Chương 1394: Thiên thọ tinh nữ (2)




Trong quốc gia nhân loại thì bán yêu là quần thể yếu, giống nô lệ, bị chèn ép dữ dội. Chắc chắn trong lòng bán yêu rất bất mãn nhân loại, Phong Phi Vân sẽ giúp nàng sao? Hoặc hắn thừa dịp này trút ra bất mãn trong lòng?
Du Tử Lăng tự nhận mình có tâm trí hơn hẳn người bình thường, nhìn mầm biết cây, nhưng nàng không thể nhìn thấu Phong Phi Vân. Bán yêu này thoạt trông là người tốt nhưng rất giống người xấu, Du Tử Lăng phập phồng lo sợ.
Đây là một bán yêu khó phân thiện ác.
Phong Phi Vân muốn độc chiếm một thiên chi kiêu nữ nhân loại chọc đám tu sĩ yêu tộc bất mãn.
Một yêu tộc nói:
- Ngươi muốn ăn mảnh một mình? Hơi quá đáng, nữ nhân loại đẹp như vậy ngươi ăn một mình được không?
- Lão tử thích bá chiếm rồi sao? Hôm nay đè, ngày mai đè, mỗi đêm đè, tổ cha nó, liên quan gì các ngươi?
Phong Phi Vân mở mồm nói tục làm Du Tử Lăng nhíu mày. Du Tử Lăng biết rõ Phong Phi Vân đang cứu nàng nhưng vẫn rất bực bội. Nàng là Địa Thọ Tinh Nữ của Địa Thọ Tinh Tử, địa vị cao thượng, được vô số người tôn kính, những lão tổ cổ tộc thấy nàng còn phải cung kính. Chưa từng có ai nói chuyện lỗ mãng như thế trước mặt Địa Thọ Tinh Nữ.
Nếu ở trong Trung Ương vương triều thứ sáu, gặp tu sĩ dám nói kiểu đó với nàng sớm bị Du Tử Lăng xem là dâm tặc giết, không cho sống qua con trăng.
Du Tử Lăng nghiến răng cảnh cáo, hy vọng Phong Phi Vân nói chuyện sạch sẽ chút.
Phải nói Phong Phi Vân càng thể hiện bá đạo, nói tục tĩu thì Bạch Chu yêu tộc càng không nghi ngờ thân phận thật sự của hắn.
Yêu tộc vốn bá đạo, tôn kính cường giả hơn nhân loại. Nếu biểu hiện yếu đuối sẽ bị yêu tộc khinh thường.
Một yêu tộc thèm thuồng sắc đẹp của Du Tử Lăng mất kiên nhẫn nói:
- Huynh đệ, nữ nhân loại này là hàng cao cấp, ngươi là người thứ nhất khai bao cũng đừng quá đáng không chừa chút canh cho chúng ta uống đi?
Có yêu tộc phụ họa:
- Đúng vậy! Có thể nhường vị trí đầu tiên cho ngươi nhưng không thể độc chiếm.
Phong Phi Vân tức giận quát:
- Bà nội nó, lải nhải bà tám cái gì? Lão tử đã nói nữ nhân này thuộc về ta, bây giờ lão tử khai bao nàng đây, ai dám giành với ta thì ta chặt đầu tên đó!
Chiến kiếm trong tay Phong Phi Vân ngưng tụ yêu khí hỗn độn biến thành bóng yêu chém một nhát. Yêu khí hùng hồn khiếp người, chấn động hư không, hù sợ đám Bạch Chu yêu tộc không dám tiến lên.
Phong Phi Vân kéo áo Du Tử Lăng mạnh đến suýt rách áo đạo. Phong Phi Vân kéo Du Tử Lăng vào một nhà giam, ném xuống đất, bên trong thủ đoạn vải rách, tiếng thiếu nữ áo đạo kêu cứu.
Đám Bạch Chu yêu tộc bên ngoài bị nhát kiếm vừa rồi chấn nhiếp, quay sang ngó nhau, không dám tiến lên.
Du Tử Lăng ngồi xếp bằng ở góc tường, một đoàn tiên hà bao phủ nàng. Trán Du Tử Lăng phủ sương mênh mông, mơ hồ thấy một ngọn đèn cổ lấp lánh trong đó.
Du Tử Lăng đang dùng vô vọng hàng yêu đăng trùng kích phong ấn, đôi mắt xinh đem, chân mày cong. Du Tử Lăng rất tò mò về Phong Phi Vân, nàng nhìn chằm chằm nữ yêu tinh bị đưa ra khỏi Thiên quốc.
Du Tử Lăng bật thốt:
- Trong tay ngươi nắm giữ một bí cảnh cao cấp?
Nữ yêu tinh bị Phong Phi Vân vỗ chết, vô số kim tàm phật khí rót vào người nàng thay đổi khuôn mặt, rất nhanh mặt nữ yêu tinh giống Du Tử Lăng y như đúc.
Yêu khí trong xác chết bị phật khí tịnh hóa, Phong Phi Vân lại sử dụng bí pháp chuyển thành hơi thở nhân loại. Nhìn thoáng qua giống như Du Tử Lăng nằm dưới đất.
Phong Phi Vân làm xong liếc Du Tử Lăng, cười nói:
- Cởi áo đạo của nàng ra mặc lên người nữ yêu đi.
Mắt Du Tử Lăng như điện, cổ đăng trên trán nàng lấp lánh, tiên quang quanh thân tỏa sáng, áo đạo tỏa thần quang. Du Tử Lăng sử dụng lực lượng vô vọng hàng yêu đăng đã phá tan phong ấn của Bạch Di đại nhân bày trên người, nhanh chóng phục hồi tu vi.
Bạch Di đại nhân lấy vô vọng hàng yêu đăng chỉ là đăng thai, tức phó đăng hàng nhái. Chân thân vô vọng hàng yêu đăng giấu trong linh đài trên trán Du Tử Lăng.
- Cái gì? Ngươi kêu ta cởi áo đạo?
Du Tử Lăng phục hồi tu vi, tinh thần sáng láng, mắt tiên trong suốt, môi đỏ như son. Du Tử Lăng không chịu cởi áo trước mặt Phong Phi Vân.
Du Tử Lăng muốn lấy chân thân vô vọng hàng yêu đăng lao qua, tiên quang trên người chói mắt, khí phách hiên ngang như nữ chiến thần đạo y.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Nàng không lao ra ngoài được, nơi này là đại doanh Bạch Chu yêu tộc, có tiên hiền yêu tộc tọa trấn. Dù là tiên hiền Vô Thọ tinh cung bị nhốt trong này, muốn lao ra ngoài cũng chỉ có đường chết. Nàng muốn chết thì tùy, nhưng đừng kéo ta chết chung.
Phong Phi Vân nói câu cuối làm Du Tử Lăng nghiến răng, hàm răng trắng kêu ken két. Bán yêu chết tiệt thật đáng ghét, gì mà 'nếu nàng muốn chết thì tùy đừng kéo ta chết chung?'
Du Tử Lăng không phải nữ nhân ngu dốt, rất nhanh nàng bình tĩnh lại. Du Tử Lăng biết Phong Phi Vân không nói sai, muốn lao ra khỏi đại doanh Bạch Chu yêu tộc dù nàng có tu vi cao gấp mười lần cũng tuyệt đối không làm được.
Giờ Du Tử Lăng đành phối hợp bán yêu.
Lòng Du Tử Lăng hiểu rõ nhưng kêu nàng làm thì rất khó khăn. Cởi áo đạo trước mặt một bán yêu, thật là . . . Đáng xấu hổ, người Du Tử Lăng khó chịu.
Phong Phi Vân giục:
- Đừng dùng dằng nữa, mau lên đi!
Đám yêu tộc bên ngoài bắt đầu ồn ào, rất bất mãn Phong Phi Vân độc chiếm thiên chi kiêu nữ nhân loại. Một số yêu tộc thực lực khá mạnh chậm rãi áp sát nhà tù.
Du Tử Lăng hít sâu, nàng chậm rãi cởi nút áo ra. Ngón tay như lan nhẹ nhàng cởi đồ, động tác trang nhã, có chút xấu hổ đáng yêu, thánh khiết xuất trần.
Phong Phi Vân ngồi trong góc nhà tù nhìn Du Tử Lăng, cười tủm tỉm thầm nghĩ:
- Địa Thọ Tinh Nữ thú vị thật, nghe lời cởi áo đạo, đổi lại thánh nữ của thánh phủ khác, dù chết trận cũng sẽ không cởi đồ trước mặt bán yêu.
Phải nói xem nữ nhân xinh đẹp cởi đồ là việc rất mát mắt.
Phạch!
Du Tử Lăng cởi áo ra, cơ thể băng thanh ngọc khiết chỉ mặc áo mỏng màu trắng vẽ thân thể xinh đẹp tuyệt vời, trong trắng thanh nhã, thánh khiết xinh đẹp. Nam nhân nào trên đời nhìn thấy tim cũng sẽ đập nhanh.
Phong Phi Vân nhìn Du Tử Lăng chằm chằm, cười nói:
- Đẹp còn hơn lúc mặc áo đạo.
Du Tử Lăng nhướng cao chân mày, tròng mắt xoay tròn, ấn tượng về bán yêu này trước mặt kém. Hắn đúng là tên lưu manh.
Phong Phi Vân nhặt áo đạo lên, cởi giáp da yêu trên người nữ yêu tinh xuống, mặc áo đạo vào người nữ yêu tinh.
Giờ nữ yêu tinh nằm dưới đất bộ dạng giống y Du Tử Lăng, xinh đẹp khuynh thành, như người đẹp ngủ nằm trước mặt Phong Phi Vân.
Du Tử Lăng đứng ở góc tường thầm tặc lưỡi thủ đoạn của Phong Phi Vân, chỉnh hình nữ yêu tinh giống nàng y như đúc, không chút sơ hờ. Dù là tiên hiền Vô Thọ tinh cung cũng không làm được điều này.
Nhưng rồi Du Tử Lăng thầm ghét, thủ đoạn của bán yêu kỳ dị, lỡ như hắn có sở thích xấu xa gì thì sao? Có khi nào bán yêu biến khuôn mặt nữ nhân khác thành mặt nàng không? Nghĩ đến đây Du Tử Lăng nghiến răng, siết chặt nắm tay, biểu tình tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.