Linh Chu

Chương 1420: Thiên kiêu chết




Người Tiêu Thiên Duyệt phát ra kiếm khí xoay anhnh trong không trung. Băng tinh bao phủ người Tiêu Thiên Duyệt liên tục bị chém vỡ, nửa người trên lộ ra ngoài.
Tiêu Thiên Duyệt sắp thoát khốn!
Phong Phi Vân sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, Thiên Tủy Binh Đàm biến thành mấy ngàn thanh kiếm nhỏ bắn vào nưeả người trên, muốn chém nát cơ thể Tiêu Thiên Duyệt.
- Ngươi muốn chết! Ta là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, bán yêu nhà ngươi sao có thể giết ta được?
Ngực Tiêu Thiên Duyệt bắn ra trang sức hình kiếm biến thành một thanh thần kiếm. Kiếm khí khiếp người, Khí thế đáng sợ. Một kiếm chém bay mấy ngàn thanh kiếm nhỏ của Phong Phi Vân trở về.
Đây là kiếm phôi Cửu Tiêu thần kiếm, tuy uy lực không bằng hàng thật nhưng vẫn rất khủng bố siêu quần, có thể làm vũ khí trấn cổ tộc.
Không gian dày đặc kiếm khí Cửu Tiêu thần kiếm.
Tiêu Thiên Duyệt vận chuyển thần kiếm định chém vỡ băng tinh gai mcầm, thoát khốn ra ngoài.
Phong Phi Vân không để Tiêu Thiên Duyệt thực hiện được, hắn triệu hoán quan tài hoàng thạch ra. Lực lượng tĩnh lặng tuôn trào, linh khí thập phẩm bày ra chấn mây thiên kiêu nhân loại bên dưới miệng mũi đổ máu.
Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực, Mạc Thái Tuấn kinh kêu:
- Là linh khí thập phẩm, bán yêu này có linh khí thập phẩm!
Vẻ mặt Mạc Thái Tuấn tràn đầy khó tin.
Trong đại vực Mạc Thái Tuấn xem như thần binh đỉnh cao, chỉ có đẳng cấp lão tổ mới xứng có được. Bây giờ bán yêu này sở hữu Mạc Thái Tuấn, hỏi sao không làm bọn họ giật mình?
Tuy tu vi của Tiêu Thiên Duyệt mạnh mẽ, có kiếm phôi Cửu Tiêu thần kiếm uy lực không yếu hơn quan tài hoàng thạch bao nhiêu. Nhưng lúc trước Tiêu Thiên Duyệt bị thương, cộng với hòa tan băng tinh hao phí nhiều linh khí, bị Phong Phi Vân đè gắt gao.
Tiêu Thiên Duyệt hộc máu, bị Khí thế từ quan tài hoàng thạch đập trúng ngực, lòng ngực suýt bị đâm thủng.
Tiêu Thiên Duyệt hét lên:
- Mọi người cùng nhau hợp tác giết bán yêu này đi, nếu không tất cả sẽ chết tại đây!
Tiêu Thiên Duyệt có địa vị rất cao trong thiên kiêu nhân loại, nhiều người phụ thuộc vào Cửu Tiêu tiên thành, nghe theo gã ra lệnh.
Những cường giả trẻ đã lso đầu ra đều thi triển thần thông công kích Phong Phi Vân.
- Ca, ta giúp ca ca!
Sau khi Phong Khanh Khanh có được trường kiếm xương trắng thì nàng luôn muốn chiến đấu, bây giờ không chờ nổi nữa.
Bốn đoàn tà khí vòng quanh người Phong Khanh Khanh, bốn tà quang lấp lánh. Phong Khanh Khanh sử dụng bốn thanh trường kiếm xương trắng chém vào tu sĩ nhân loại công kích Phong Phi Vân.
Phập!
- Trường kiếm xương trắng không gì không phá, tà khí tràn đầy. Một thanh trường kiếm xương trắng đâm vào cổ họng con một vị vực chủ.
Tà khí xâm nhập thân thể con của vực chủ, chớp mắt làn da đối phương đen thui, máu thịt biến thành nước mũ chỉ còn khung xương bị phong trong băng tinh.
Tà khí trên trường kiếm xương trắng càng mạnh hơn lúc trước.
- Đó là thanh cốt kiếm tà ác, nàng ta có thể sử dụng nó?
Thiên kiêu nhân loại hay cường giả yêu tộc đều hết hồn.
Bọn họ cực kỳ kiêng dè trường kiếm xương trắng, lúc trước thanh kiếm giết mấy tu sĩ. Bị trường kiếm xương trắng đâm vào máu thịt thì chết chắc, để lại ám ảnh trong lòng bọn họ.
Phong Phi Vân, Tiêu Thiên Duyệt đánh nhau túi bụi. Cơ thể Tiêu Thiên Duyệt rách nát, máu thịt bầy nhầy, vỡ mấy khúc xương.
Ầm!
- Ta đi ra!
Cuối cùng Tiêu Thiên Duyệt phá tan băng tinh phong ấn, thân thể tựa như luồng sáng phóng lên cao, hai tay cầm kiếm chém xuống.
Lực lượng trong cơ thể Tiêu Thiên Duyệt không ngừng phục hồi, càng lúc càng mạnh mẽ.
Bùm!
Phong Phi Vân không sợ gì nữa, hắn mặc áo da phượng vảy rồng vào, lại sử dụng quan tài hoàng thạch như cục gạch đập vào đầu Tiêu Thiên Duyệt.
Ầm!
Tiêu Thiên Duyệt đáng thương chưa phục hồi tu vi hoàn toàn đã bị Phong Phi Vân đánh bể đầu, cơ thể rơi xuống ao đỏ sậm.
Đầu Tiêu Thiên Duyệt bị đập bể nhưng tu vi của gã rất cao, sức sống mạnh mẽ, không chết dễ như vậy.
Phong Phi Vân vác quan tài hoàng thạch đuổi theo, khi cách ao đỏ hắn giơ quan tài đập vào người Tiêu Thiên Duyệt, đẩy gã té vào trong ao.
Bùm bịch!
Ao nước đỏ bắn lên bọt nước cao vút, đỏ tựa giọt máu.
- Grao! Grao!
Lực lượng cực kỳ tà ác khuếch tán từ cái ao đỏ, biến thành luồng sáng đỏ bắn thẳng lên hất văng Phong Phi Vân đụng mạnh vào vách xương.
Tiêu Thiên Duyệt gào rú trong ao đỏ, da thịt bị thứ gì đó ăn sạch sẽ chỉ còn lại bộ xương trắng phau.
Tiêu Thiên Duyệt chưa chết hẳn, khung xương trong suốt trợn bóng như điêu bằng ngọc thạch. Tiêu Thiên Duyệt muốn bò ra khỏi ao.
Bùm!
Trong ao đỏ bộc phát ra tà khí cực độ chấn vỡ xương Tiêu Thiên Duyệt thành đống bột phấn, biến mất trong ao.
Màu đỏ này còn đậm hơn cả máu, đỉ quái dị.
Phong Phi Vân bị thương nặng, mới rồi hắn bị ánh sáng đỏ đánh trúng. Nếu không nhờ áo da phượng vảy rồng chặn lại thì lúc này hắn chỉ còn lại nắm tro cốt giống Tiêu Thiên Duyệt.
Mười mấy thiên tài tuấn kiệt nhân loại bị Phong Phi Vân giết hết, không ai sống sót. Máu thịt bị tà khí ăn mòn, cuối cùng thành mấy bộ xương trắng đứng bên bờ ao.
Những người này toàn là thiên kiêu một thế hệ. Có con của vực chủ, có đại trí sư tư chất siêu đẳng, có thiên chi kiêu nữ vô cùng xinh đẹp. Bây giờ toàn bộ thành khung xương, không khác gì người bình thường.
Khi ngươi còn sống có nổi bật cỡ nào, chết rồi vẫn chỉ là bộ xương, qua mấy ngàn năm xương mục nát, còn ai nhớ đến ngươi?
Như Tiêu Thiên Duyệt cưới hơn một trăm thê tử, tiểu thiếp, ai nấy là mỹ nhân, có một nửa là thiên chi kiêu nữ, làm người ta hâm mộ chết. Nhưng có ai ngờ thiên tài siêu đẳng Tiêu Thiên Duyệt sẽ chết thảm trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ?
Đường tu đạo xa xôi, tầng tầng sát kiếp, cạnh tranh tàn nhẫn. Chỉ vài người là cười đến cuối cùng.
Đừng tưởng tượng một vạn năm sau mình có thể thành tiên, thành thánh không. Một vạn năm quá lâu, tranh sớm chiều đã đủ.
Phong Phi Vân ho khan, nhắc nhở:
- Sát khí của nàng quá nặng.
Phong Khanh Khanh nói:
- Phải không? Ta chỉ làm việc theo cảm xúc, ai dám ra tay với ta hoặc ca ca của ta thì ta giết kẻ đó.
Bốn thanh trường kiếm xương trắng còn nhỏ máu, giọt máu thẩm thấu vào thanh kiếm, từng đợt tà khí rợn người.
Phong Phi Vân đến trước mặt Tuyết Lang đại nhân, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhìn băng tinh đỏ đã hòa tan tới ngực nàng. Thiên Tủy Binh Đàm tự động ngưng tụ thành chiến đao trong tay Phong Phi Vân.
Ngực Tuyết Lang đại nhân căng tròn, băng tinh thấm ướt áo đỏ, lụa đỏ dán sát ngực trắng mịn hiện đường cong hấp dẫn, có thể thấy một đốm hồng nằm ngay giữa đường nét kia.
Mắt Tuyết Lang đại nhân đa tình, môi đỏ mọng, than thở:
- Thật là lên voi xuống chó, mấy hôm trước ngươi là con mồi của ta, bây giờ thân phận chúng ta hoàn toàn ngược lại.
Phong Phi Vân cười nói:
- Vưu vật như nàng giết thì tiếc.
Tuyết Lang đại nhân cười tươi như hoa:
- Ngươi tốt nhất đừng giết ta, nếu không sẽ không được nếm sung sướng không thể tưởng tượng.
Hai cục thịt trước ngực Tuyết Lang đại nhân rung rinh hấp dẫn.
Phong Phi Vân cười cười, chợt ánh mắt lạnh băng, trường thương nhúc nhích. Đầu Tuyết Lang đại nhân bay ra ngoài, rơi vào ao đỏ, bị cắt nát bấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.