Linh Chu

Chương 1432: Thuyền quỷ đỏ thẫm




Thanh âm hùng hồn, không biết cách bao nhiêu ức vạn dặm truyền đến, xa xôi nhưng chấn nhiếp hồn người.
Biểu tình Vạn Hiểu Sinh hơi thay đổi, mắt lóe tia sáng nói:
- Người ra tay là một trong bốn người thủ hộ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Đại Càn Khôn Kiếm Đế.
Nghe cái tên Đại Càn Khôn Kiếm Đế, nhiều tu sĩ nhân loại lộ vẻ kính sợ.
Đám yêu vương Bạch Chu yêu tộc biến sắc mặt. Dù sao sức uy hiếp của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh rất mạnh.
Tại sao gần vạn năm nay nhân tộc dám khuếch trương cương vực, nam chinh bắc phạt, không sợ cả thái cổ thánh yêu tộc?
Bởi vì có Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tồn tại.
Đại Càn Khôn Kiếm Đế không giáng lâm, chỉ một thanh âm truyền đến đã chấn nhiếp tất cả.
Đại Càn Khôn Kiếm Đế tiếp tục bảo:
- Người trẻ tuổi đánh nhau có cách đấu của mình, Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ không xen vào. Nhưng nếu có lão nhân nào muốn giết đệ tử trẻ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ta, dù là thái cổ thánh yêu tộc phá hỏng quy tắc, chúng ta cũng dám giết. Rồng làm hỏng quy tắc, đồ rồng. Phượng làm hỏng quy tắc, chém phượng!
Đại Càn Khôn Kiếm Đế dứt lời, đám cường giả yêu tộc sợ hãi chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, nhiều người run bần bật.
Phong Phi Vân đứng trên đảo nổi, năm ngón tay siết chặt. Phong Phi Vân nghiến răng, giây sau cười nhạt. Nếu không có bà lão bày cấm chế thì nhiều người sẽ nghe thấy tiếng cười của Phong Phi Vân.
Bà lão bịt tai hỏi:
- Tiểu tử đang cười cái gì?
Phong Phi Vân cười phá lên:
- Ta cười người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nói chém phượng.
Bà lão nói:
- Có gì buồn cười? Từ vạn năm trước Thủy Nguyệt tiên nữ đã chém phượng.
- Ha ha ha ha ha ha!
Phong Phi Vân cười càng càn rỡ hơn, thật lâu sau hắn im lặng.
Phong Phi Vân bình tĩnh nói:
- Chém thì kệ, sớm muộn gì sẽ chém lại.
Bà lão thụt lùi hai bước, cách xa Phong Phi Vân:
- Ngươi định đối đầu với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh?
Phong Phi Vân cười nói:
- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh lợi hại như vậy, Thủy Nguyệt tiên nữ dám chém cả rồng phượng, Thủy Nguyệt Thánh Nữ vô địch thế hệ trẻ, ta làm sao dám đối đầu với bọn họ?
Bà lão nói:
- Vậy là tốt rồi, tốt rồi.
Chuyến đi mộ táng Bạch Chu thánh tổ này có nhiều người chết, cũng nhiều người có cơ duyên lớn. Các tu sĩ lục tục trở về.
Ầm!
Đột nhiên đại dương đỏ lơ lửng trên cao rung bần bật, phát ra ánh sáng đâm đau mắt. Đám tu sĩ dừng bước chân.
- Chẳng lẽ còn báu vật lợi hại nào sắp xuất thế?
- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đã lấy thánh linh dụng cụ, truyền thừa và thi cốt thánh tổ lọt vào tay Bạch Chu yêu tộc, còn báu vật gì nữa?
Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân nhảy lên, ánh sáng lấp lánh như sắp bay ra ngoài.
Phong Phi Vân biết rõ dao động này đại biểu cho cái gì, chẳng lẽ lại có một thuyền cổ sắp xuất thế?
Hoa văn trên Miểu Quỷ ban chỉ là bách quỷ phó yến đồ.
Trong Miểu Quỷ ban chỉ vốn có bảy bức tranh: Long mã hà đồ, bát quái huyền văn, tứ dương cổ đỉnh, U Minh thần tháp, thần vương phi thiên, bách quỷ phó yến, vạn gia đăng hỏa.
Phong Phi Vân sở hữu Thanh Đồng cổ thuyền đối ứng bách quỷ phó yến đồ.
Bạch ngọc thuyền trong tay Đông Phương Kính Nguyệt là vạn gia đăng hỏa.
Đồ án lóe ánh sáng là bách quỷ phó yến đồ, chắc lại bọn họ thuyền cổ xuất thế.
Mỗi thuyền cổ rất lợi hại, ít nhất cỡ đẳng cấp thánh linh dụng cụ, quý giá hơn hẳn Thiên Nhai Thước bị Hiên Viên Nhất Nhất mang đi.
Không lẽ thuyền cổ giấu trong đại dương đỏ?
Giờ phút này, nhiều cường giả cảm nhận được Khí thế khổng lồ, biết sắp có vô thượng cự bảo xuất thế. Cả đám không bình tĩnh nổi, bay hướng đại dương đỏ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng chiến đấu kéo dài liên miên, nhiều tu sĩ bị giết, mưa máu bay đầy trời, xương chất đống rơi xuống.
Bá chủ các tộc khó ngăn lại, buộc lòng tham gia chiến đấu giành lấy cự bảo sắp xuất thế.
Đại dương đỏ bắt đầu đông lại, cuối cùng định hình, hình dạng như chiếc thuyền, khổng lồ vượt mức, dài mấy vạn dặm.
Vừa rồi là biển thể lỏng, bây giờ đông lại. Chiến đao chém không đứt, linh khí không đánh nát, như tinh thạch đỏ đúc thành bảo thuyền, đỏ thẫm chói mắt, đỏ hơn cả máu.
Nhiều tu sĩ ngây người trước biến dị này, bị Khí thế từ bảo thuyền đỏ thẫm làm hết hồn.
- Hèn gì thi cốt của các cường giả thái cổ giữ đến hiện nay, hóa ra đại dương đỏ là một thuyền thần, là lực lượng thuyền thân khiến thi cốt các cường giả giữ đến hiện tại. Đây là con thuyền gì?
Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân chấn động dữ dọi hơn, trăm quy trong bách quỷ phó yến đồ như sống lại, phát ra tiếng quỷ khóc.
Bà lão phát hiện hoa văn trên ngón tay Phong Phi Vân thay đổi, đôi mắt già nau híp lại.
Bà lão cười nói:
- Tiểu tử, chiếc nhẫn của ngươi làm người ta thích, hay gán nợ cho ta đi? Ta tạm thời không buộc ngươi trả tiền, khục khục.
- Nằm mơ! Bà bà không biết nợ tiền là địa gia, thu tiền là tôn tử sao?
Phong Phi Vân tuyệt đối không giao Miểu Quỷ ban chỉ cho bà lão, hắn không trấn áp nổi bách quỷ phó yến đồ nữa.
Bách quỷ phó yến đồ bay ra khỏi Miểu Quỷ ban chỉ biến thành bóng quy mây mù vọt ra ngoài, ấn vào Quỷ thuyền đỏ thẫm.
Ầm!
Bảo thuyền đỏ thẫm thay đổi nghiêng trời lệch đất, thân tàu trong suốt lấp lánh bộc phát huyết khí siêu kinh khủng.
Trên thuyền, thi cốt hoành hành, quỷ hồn tung bay, quỷ thành đầy rẫy, sông xác chảy. Bảo thuyền biến thành quỷ thuyền.
Xung quanh Quỷ thuyền đỏ thẫm mấy vạn dặm mây đỏ cuồn cuộn, tu sĩ dính phải mây đỏ chớp mắt thành huyết vũ.
Đây là hình ảnh rất hãi hùng, các tu sĩ hóa đá, không nhúc nhích được.
giọng bà lão khàn khàn, cực kỳ kích động hỏi:
- Tiểu tử, thuyền quỷ này có lai lịch gì?
Phong Phi Vân lạnh nhạt nói:
- Sao ta biết?
Bà lão không tin lời Phong Phi Vân:
- Ngươi mà không biết? Rõ ràng bách quỷ phó yến đồ bay ra từ chiếc nhẫn trên tay ngươi, làm sao ngươi không biết?
Bà lão định giật Miểu Quỷ ban chỉ của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân lấy Đế Thánh bội ra huơ trước mặt bà lão:
- Tiền bối có biết lệnh bài này không?
Khí thế trên Đế Thánh bội bị phong ấn, bà lão sẽ không nhận ra nó là thánh linh dụng cụ.
Tuy hơi thở trên ngọc bội bị phong ấn nhưng chữ đế do thánh linh viết là hàng thật. Miễn bà lão không dốt nát chắc sẽ nhận ra chữ thánh linh.
Phong Phi Vân lấy khối ngọc bội này chỉ để thử xem, có lẽ bà lão sẽ vì chữ thánh linh khắc mà kiêng dè, không dám tến ôcng hắn.
đúng là bà lão bị ngọc bội hụ sợ thụt lùi, nhưng giây sau nhìn thấu manh mối, cảm thấy chuyện này không thể xảy ra.
- Đế gia thánh lệnh? Chết tiệt, có lầm không? Tiểu tử nhà ngươi là người của Đế gia? Hù lão bà bà ta đúng không? Không không, thế này không hợp lý, Đế gia không thể ra bán yêu.
Nỗi lòng Phong Phi Vân rung động mãnh liệt. Nghe giọng điệu của bà lão chắc biết lai lịch khối ngọc bội, hoặc nên nói bà lão có lai lịch ngang ngửa khối ngọc bội, dường như Đế gia còn tồn tại.
Phong Phi Vân rất muốn hỏi bà lão chỗ Đế gia ở đâu, nhưng hắn không thể, vì khi hỏi sẽ khiến bà lão càng nghi ngờ hơn.
Phong Phi Vân cất Đế Thánh bội, ưỡn ngực, lạnh lùng nói:
- Tin hay không tùy, nếu không tin thì cứ qua đây cướp. Đắc tội đệ tử của Đế gia ta, lão tử dám giết cả con trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.