Linh Chu

Chương 146: Tiêu Nặc Lan




Cho nên coi như là người có tu vi sâu xa khó dò, thì cũng tuyệt đối sẽ không đi làm sống lại người khác. Bởi vì cái đó không chỉ có cần phải dùng đến phép cấm, càng là cần phải mang tính mạng của mình đi đánh cuộc, hơn nữa tỷ lệ thành công còn không đến một phần trăm.
Nghịch thiên sửa mệnh thì mức độ gian nan có thể nghĩ.
Vị nữ thi này mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng mà lại có gương mặt tinh xảo đẹp đẽ, dáng người thon thả làm cho người ta phải thán phục. Cũng khó trách vị trụ trì Thương Sinh Tự lại si tình với nàng, chịu chết vì nàng. Mà ngay cả sau khi đã chết vẫn đều nhớ mãi không quên, muốn Phong Phi Vân tha cho nàng một mạng.
- Ta đáng chết, nàng nên còn sống.
Trong miệng Phong Phi Vân lại niệm ra một câu này.
Nếu mà hiện tại hắn liền giao Nạp Lan Phật Y và Phỉ Thúy Phật Châu cho Tửu Nhục hòa thượng, như vậy với tu vi của Tửu Nhục hòa thượng lại có thêm hai kiện Phật Môn thánh bảo, tất nhiên sẽ hủy hoại sinh lộ cuối cùng của nữ thi kia, siêu độ nàng thành một nắm đất đen, hoặc là hóa thành một khối bạch cốt.
Nhưng thế này thì làm sao không làm thất vọng trụ trì Thương Sinh Tự đã phó thác lúc lâm chung đây ?
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một đạo linh khí kích động ra từ trên người nữ thi kia.Ngón tay của nàng tựa hồ nhẹ nhàng di động một cái. Rất nhiều người đều mơ hồ thấy được một cảnh này, nhưng mà lại đều dụi dụi mắt vài lần, cho là chính mình nhìn lầm rồi.
Đích xác, ngón tay một người chết lại có hơi cử động. Loại rung động không thua xác chết nhỏm dậy, quả thực có hơi nghe rợn cả người.
Có người không nhịn được tò mò trong lòng, đi về hướng tới Hoàng Nê Cổ Tỉnh. Nhưng mà còn chưa tới chỗ cách mười trượng, thì từ mi tâm nữ thi kia liền lại có một tia sáng lạnh bay ra.Nó trực tiếp xuyên thủng vị tu tiên giả này, thân thể biến thành bột máu.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tia sáng lạnh kia cực kì lợi hại, sau khi xuyên thấu qua thân thể người, vẫn còn đào một cái hố thật sâu trên mặt đất, đen sì trống rỗng, không thấy đáy đâu cả.
Một cỗ Túc Sát Chi Khí mới rồi kia thật sự quá mức sắc bén, giết người quyết đoán, sát khí bao phủ cả Thương Sinh Tự. Trong thân thể nữ thi này thật sự giấu khí tức tà ác vô biên vô tận, nó đang căm hận cả thế giới.
Phong Phi Vân có thể cảm giác được rõ ràng sát ý trong thân thể nàng. Còn chưa sống lại cũng đã nuốt trời ngốn đất, nếu mà để cho nàng sống lại, vậy thì nguy rồi?
- Cứ giao Nạp Lan Phật Y và Phỉ Thúy Phật Châu cho Tửu Nhục hòa thượng, ta liền quyết đoán rời đi. Còn về phần sinh tử của nàng thì cũng không liên quan đến chuyện của ta.
Phong Phi Vân không hề do dự nữa, lặng lẽ đi đến chỗ bóng râm dưới bức tường thấp của Thần Miếu rồi khắc đồ vân trên mặt đất.
Một tòa đài sen nhập trận liền nhanh chóng ngưng tụ thành hình, hắn dẫm trên đài sen, trực tiếp hóa thành một đạo quỷ mị, lắc mình bay vào Thương Sinh Tự.
- Các ngươi nhìn kìa, có người xông vào Thần Miếu nhưng mà không bị trận pháp cổ xưa của Thần Miếu công kích. Mà ngay cả nữ thi ngàn năm kia cũng không hề vận dụng thần niệm giết hắn.
Mặc dù Phong Phi Vân đã rất dè dặt, nhưng mà khi hắn phóng qua tường cao thì vẫn bị người ta nhận thấy được.
- Người kia có dáng dấp rất quen thuộc... Đúng rồi, không phải là phản đồ ia của Phong gia, Phong Phi Vân, Yêu Ma Chi Tử trong đồn đại. Chẳng lẽ hắn có liên lạc gì đó cùng với xác ướp cổ Ma Nhân trong Thần Miếu này. Cho nên những xác ướp cổ Ma Nhân này đều không công kích hắn.
- Nghe nói rất nhiều người đều muốn giết hắn, hắn lại còn dám đến nơi đây. Các ngươi nhìn cao thủ Phong gia đã phát hiện ra nên bắt đầu vây quanh cả Thần Miếu. Xem ra là đang ôm cây đợi thỏ. Một khi Phong Phi Vân đi ra từ trong Thần Miếu thì sẽ bị vô tình giết chết tươi, cướp lấy Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hắn.
...
...
Những xác ướp tăng nhân cổ trong Thần Miếu mặc dù rục rịch bất an, nhưng mà lại cũng không hề lao ra khỏi Thần Miếu. Chúng bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế, nên chỉ có thể phát ra những tiếng gầm rống tựa như dã thú.
Phong Phi Vân cố ý tránh né những xác ướp tăng nhân cổ cường đại này, đi qua giữa những chiếc phật điện từ thuở xa xưa. Hắn thấy được Thương Sinh Tự suy bại, thời huy hoàng trước đây đều đã kết thúc, chỉ còn lại một vẻ thê lương.
Trên Phật tháp cao cao, hợp với một chiếc Phật Chúc ( đèn phật) mờ mờ, đang tỏa ra ánh sáng cực kì êm dịu, thật giống như một hạt đậu màu đỏ.
Tửu Nhục hòa thượng lần này không có ăn thịt nướng, mà đang ngồi xếp bằng dưới phật chúc, hai tay nắm phật ấn. Trên đỉnh đầu là một pho tượng Phật màu vàng, trên người tản mát ra một cỗ sức mạnh to lớn mênh mông.
Ánh vàng rực rỡ của lão tỏa ra bốn phía, ở trên trán nhỏ ròng ròng những giọt mồ hôi hột. Hiển nhiên lão đang ở gian nan áp chế vật gì đó.
Chẳng lẽ lão thật sự đang lấy lực của bản thân để trấn áp những xác ướp tăng nhân cổ trong Thần Miếu này?
- Đại hòa thượng, những gì lão muốn thì ta đã mang tới cho ngài.
Phong Phi Vân cởi Nạp Lan Phật Y trên người, lại cũng lấy ra Phỉ Thúy Phật Châu rồi đặt ở trước mặt của lão.
Cuối cùng Phong Phi Vân cũng để Vô Địch Thiền Trượng ở trên mặt đất.
Mấy thứ này, mỗi một món đều là chí bảo Phật Môn, nhưng mà Phong Phi Vân không có một chút không đành lòng, trong lòng cực kì vô tư.
Tửu Nhục hòa thượng vẫn không nhúc nhích, lớp da vàng óng ánh tỏa ra hào quang. Thật giống như một pho Kim Cương La Hán bất động.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới hơi mở mắt. Trong đồng tử kia lại cũng là màu vàng, bên trong in vết hai pho phật ấn. Thế nhưng mà không cách nào che dấu sự mỏi mệt giờ phút này của lão, tựa hồ đã phải hao phí vô số chân nguyên.
Lão vẫn không nhúc nhích, chỉ mở miệng nói với âm thanh già nua:
- Rốt cuộc cũng xem như ngươi đã đến đúng lúc. Nay để cho nha đầu kia mặc Nạp Lan Phật Y vào, sau đó hai người các ngươi mang theo Phỉ Thúy Phật Châu đi đến trấn áp Tiêu Nặc Lan.
Nữ thi kia đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm, đã qua một thời đại vô cùng hào hoa. Lúc ấy tên tuổi của nàng không người không biết. Nhưng mà hiện nay năm tháng thay đổi, thời đại biến hóa. Người còn có thể biết tới danh tiếng của nàng lại cực kì ít ỏi đến đáng thương.
Tiêu Nặc Lan chính là tên của nàng. Một đời thiên nữ, vẻ đẹp cùng tu vi nàng đều là tuyệt thế vô song. Mà nay coi như nàng sống lại, tất cả cố nhân khi còn sống cũng đã chết sạch, loại đau thương đó liền như cách một thế hệ.
- Cái gì? Lão nói giỡn à? Phải dựa vào hai người chúng ta đi trấn áp Tiêu Nặc Lan, đây là lão bảo chúng ta đi chịu chết chăng ?
Phong Phi Vân vốn đang tính toán đặt các thứ xuống, rồi liền mang theo Phong Tiên Tuyết rời khỏi nơi đây. Nhưng mà bây giờ nhìn lại tựa hồ chuyện không hề đơn giản, căn bản không có khả năng cứ làm mà không đếm xỉa đến gì hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.