Linh Chu

Chương 1477: Thần thoại (1)




- Ào ào ào!
Phong Phi Vân thay đổi lực lượng toàn thân, thân thể biến thành một vị Hỏa Nhân. Hắn đồng thời đánh ra bẩy đạo Phượng Hoàng Linh, tựa như bẩy thanh Thiên Đao chém vỡ trời cao.
.. .
Ánh sáng của Phượng Hoàng Linh vô cùng rực rỡ, như là bẩy con sông dài đỏ như lửa cắt qua ngang trời, luyện hóa tất cả thế gian.
- Phốc! Phốc!
Thân thế Cố Bát thiếu gia bị trúng bẩy đạo Phượng Hoàng Linh, cánh tay, bàn chân, cẳng chân đều bị chém rụng, mà ngay cả cái đầu đều bị bay ra ngoài xa, những tảng lớn huyết dịch rơi vãi trên mặt đất.
Hắn hoàn toàn bị xé xác, thân thể bị cắt thành tám bộ phận.
Ngực Phong Phi Vân cũng bị một thanh kiếm rộng cắm vào, kiếm phong đâm xuyên qua thân thể của hắn. Đúng là thanh Thần Hạo Cổ Kiếm kia của Cố Bát thiếu gia .
Huyết dịch Phong Phi Vân chảy xuống ròng ròng từ trên chuôi kiếm, rơi "bộp bộp " trên mặt đất.
Một trận chiến này thật sự rất thảm thiết, cơ hồ đều là đấu pháp đồng quy vu tận.
- Vút!
Một cơn gió lạnh phẫn nộ điên cuồng gào thét thổi lại đây.
Chuyển Luân Vương mặc đạo bào rơi xuống đối diện Phong Phi Vân, ánh mắt trống rỗng, trên người có bốn vết kiếm, mũ đạo trên đầu cũng bị chém bay, tóc tai bù xù, trông có vẻ rất chật vật.
- Tôn sư, cứu ta!
Trong thân thể Cố Bát thiếu gia có huyết dịch Kỳ Lân, sức sống cực kỳ cường đại, nên hắn vẫn chưa thực sự bị chết .
Đầu của hắn lăn lộn trên mặt đất, quanh quẩn dưới chân Chuyển Luân Vương. Hắn dùng miệng cắn đạo bào của Chuyển Luân Vương, không ngừng cầu khẩn.
- Đồ vô dụng.
Sắc mặt Chuyển Luân Vương rất lạnh lùng kín đáo, nhưng mà rồi vẫn nhấc lên cái đầu máu chảy đầm đìa trên mặt đất kia, nhẹ nhàng xoa xoa vết máu trên trán hắn.
Hiên Viên Nhất Nhất giống như một cơn gió thoảng, dáng người mảnh dẻ mềm mại vừa động, liền đã rơi xuống bên cạnh Phong Phi Vân. Nàng vẫn lưng đeo cổ kiếm, duyên dáng yêu kiều, mái tóc xanh phất phơ, có từng đợt từng đợt ánh sáng thần tiên lượn vòng trên người nàng .
- Không hổ là truyền nhân Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, hôm nay Bổn vương xem như đã được chứng kiến sự lợi hại của "Tâm Ngự Tĩnh Tâm Kiếm Điển". Hôm nay dẫu bại, nhưng thu được ích lợi vẫn nhiều hơn. Hãy đợi đến lúc tu vi của ta phục hồi như cũ, nhất định sẽ trở lại lãnh giáo.
Chuyển Luân Vương thu hồi toàn bộ tám khối thân thể của Cố Bát thiếu gia, sau đó bỏ vào trong một cái túi da người, động tác rất tao nhã.
Hiên Viên Nhất Nhất như búp sen xanh mọc ở trong ao, không dính một tia bụi bậm, nàng nói:
- Tiền bối dính vào sự giết chóc thật sự quá nhiều, vãn bối muốn thỉnh tiền bối đi 'Khổ Hải Ngạn Các' ở Thủy Nguyệt Thiên Cảnh để thanh tu tám trăm năm.
Chuyển Luân Vương cười cười, hỏi vặn
- Khổ Hải Ngạn, bể khổ nào có bờ?
- Quay đầu lại chính là bờ !
Hiên Viên Nhất Nhất đáp.
Chuyển Luân Vương lắc lắc đầu, cười nói:
- Trong mắt lão phu liền chỉ có Huyết Hải, không có Khổ Hải. Khổ Hải có bờ, Huyết Hải không bến. Thánh Nữ, lão phu thừa nhận ngươi thật sự có thiên tư chí cao vô thượng, đủ để đạp những kẻ tự xưng là thiên tài trong thiên hạ giống như dẫm lên heo chó. Có muốn đánh bại Bổn vương vào lúc này cũng không phải không có khả năng. Nhưng mà muốn lưu lại Bổn vương thì thật buồn cười, tri thức mà ngươi thu được qua sự từng trải có lẽ còn hơi thiếu hụt một chút .
Chuyển Luân Vương khoác cái túi da người có chứa Cố Bát thiếu gia lên trên lưng, thân thể trở nên càng ngày càng hư ảo, cuối cùng chỉ còn lại có một bóng dáng màu đen trên mặt đất .
Bóng dáng kia cười nói:
- Hẹn rằng gặp lại, Huyết Hải Vô Nhai!
Hiên Viên Nhất Nhất chắp hai tay trước ngực, xuất ra cổ kiếm, nhát kiếm chém về phía bóng dáng màu đen kia. Nhằm trúng vài vị trí trái tim của bóng dáng đó, hoàn toàn chém chết bóng dáng.
Phong Phi Vân tóc dài che mặt, đôi mắt đỏ kè, trên môi vẫn còn bị dính vết máu. Hắn cười cười mà bảo:
- Vô dụng! Hắn sử dụng chính là thần thông 'Thiên địa ảnh xạ, Càn Khôn na di', giờ phút này đều đã rời khỏi Hồng Diệp Tinh.
Vụt!
Hiên Viên Nhất Nhất thu hồi cổ kiếm, dung nhan tuyệt đẹp như ngọc, thanh nhã động lòng người. Nàng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân mà thản nhiên hỏi:
- Ngươi không sao chớ?
- Không chết được!
Phong Phi Vân lắc lắc đầu, gắt gao nghiến chặt hàm răng. Tay hắn nắm chặt chuôi kiếm Thần Hạo Cổ Kiếm, rút Thần Hạo Cổ Kiếm từ trong thân thể, trên thân kiếm không ngừng nhỏ máu.
Trên người Phong Phi Vân mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn vận chuyển Kim Tàm phật khí để hóa giải lực lượng của Thần Hạo Cổ Kiếm trong thân thể mình. Vết thương trên ngực không ngừng khép lại, cuối cùng hoàn toàn phục hồi như cũ.
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, sau đó mang theo Thần Hạo Cổ Kiếm xoay người liền đi. Hắn đi ra ngoài phủ đệ đã đổ nát, ném Thần Hạo Cổ Kiếm cho Cố Cửu thiếu gia, sau đó liền trực tiếp rời đi.
Trong phủ đệ, Hiên Viên Nhất Nhất mắt nhung cụp xuống, nhẹ nhàng cau hàng mi, vô phương lí giải vì sao trong mắt Phong Phi Vân nàng lại thấy hận.
Phong Phi Vân cũng không phải không hề nghĩ tới cứ thế lấy đi Thần Hạo Cổ Kiếm. Nhưng mà Thần Hạo Cổ Kiếm chính là tượng trưng cho Gia chủ Cố gia, Cố gia khẳng định là muốn thu hồi cổ kiếm, đây là chuyện không có bất cứ nghi ngờ gì .
Phong Phi Vân hiện tại vây cánh không gió, hơn nữa lại bị trọng thương, tạm thời không muốn trêu chọc vào một đại địch như Cố gia này. Vì vậy hắn liền mua một nhân tình, ném Thần Hạo Cổ Kiếm cho Cố Cửu thiếu gia.
Cố Bát thiếu gia bị Chuyển Luân Vương mang đi, Cố Cửu thiếu gia lại được Thần Hạo Cổ Kiếm. Các thế lực bên trong Cố Gia nhất định sẽ phát sinh một lần đại thanh trừng, không có khả năng có cơ hội để đối phó Phong Phi Vân. Đó cũng là cục diện mà Phong Phi Vân muốn thấy .
Phong Phi Vân cũng không tiếp tục ở lại Thiên Thu Cổ Thành, mà là trực tiếp quay trở về đại doanh Bán Yêu Minh.
Ở bên ngoài Thiên Thu Cổ Thành, đã có bốn vị Thất Cấp bán yêu chạy tới tiếp ứng Phong Phi Vân, vẫn còn có vô số thành viên Bán Yêu Minh cũng hè nhau chạy tới. Có thể nói người đông nghìn nghịt, giống như là nghênh đón anh hùng trở về.
Thiên hạ không có bức tường không lọt gió. Mặc dù Cảnh Chủ hạ Phong Khẩu Lệnh, không người nào dám thổ lộ chuyện huyết mạch của Phong Phi Vân, nhưng mà những tu sĩ Bán Yêu Minh này lại vẫn biết Phong Phi Vân đánh bại đệ nhất cường giả Diệp Hồng Cảnh Cố Bát thiếu gia. Tin này đối với bán yêu mà nói quả thực chính là việc vui cực lớn, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân cũng không giống như là đang nhìn một vị anh hùng, càng như là nhìn một bậc thần thoại.
- Phong huynh đệ thật sự là rất dũng mãnh, Lão Tử đã sớm không quen nhìn con bê Cố Lão Bát kia, đáng tiếc tu vi của hắn rất cao, ngươi hôm nay có đánh dập mặt hắn không ?
Thạch Đại Khai vỗ vỗ bả vai Phong Phi Vân, nắm quyền thật lớn so với đầu của Phong Phi Vân thì vẫn còn phải lớn hơn.
- Chỉ tiếc vô duyên tiến vào trong Thiên Thu Thần Thành để chứng kiến phong thái tuyệt thế của Phong huynh đệ, sau này cũng không biết người bên cạnh khoác lác như thế nào ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.