Linh Chu

Chương 1488: Trước Nghiệt Kính Thai không ai khỏe nổi (1)




Phong Phi Vân cũng tịnh không khách khí, ước gì Hiên Viên Nhất Nhất chết tại đây trong tay bốn người. Thân thể hắn vừa động, liền thi triển ra hóa thân thuật, rơi xuống đầu ngón tay nàng. Hắn bước lên Linh Lộ mà trực tiếp rời đi, thân thể chỉ trong chớp mắt đi ra ở ngoài ngàn dặm.
Sau khi Hiên Viên Nhất Nhất thấy Phong Phi Vân rời đi, lúc này nàng mới thu hồi ngón tay. Dáng người tuyệt đẹp bay lên ở trên không trung, tạo ra một bóng trắng xinh đẹp.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Nàng một mình ngăn cản tứ đại cường giả, cổ kiếm trên lưng bay ra, từ giữa ngón tay thon thả mảnh dẻ đang chụm lại đâm ra một đạo kiếm ý thế giới.
Cửu Uyên Thiên Thai, liên miên mấy chục vạn dặm, đều là đã trở thành Tiên Thành Di chỉ.
Nơi này đã từng trải qua đại chiến mang tính hủy diệt, Tiên Thành sụp đổ, mặt đất biến dạng, phép tắc thiên địa hỗn loạn, chỉ còn là một mảnh Tiên Thành phế tích.
Tám vạn năm đã trôi qua, nơi này cũng vẫn tràn ngập những nguy hiểm chưa biết .
Phong Phi Vân đi giữa một mảnh phế tích từ thuở xa xưa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về hướng bầu trời. Đại chiến giữa Hiên Viên Nhất Nhất và tứ đại cường giả đã chuyển hướng sang nơi khác, cách hắn chừng vài ngàn dặm. Do bị tầng tầng phép cấm ngăn cách, nên hiện tại chỉ có thể nhìn thấy từng đợt từng đợt ánh hào quang mạnh mẽ lóe ra ở dãy núi cuối chân trời.
- Vốn tưởng rằng muốn thoát thân từ trong tay nàng thì phải tốn công phu một phen, không nghĩ tới lại rời khỏi nàng dễ dàng như vậy .
Trong lòng Phong Phi Vân vô cùng nhẹ nhõm, về phần Hiên Viên Nhất Nhất là sống hay chết, thì quan hệ tới hắn không phải rất lớn. Nếu nàng thích cậy mạnh, vậy thì cứ để cho nàng đi mà trổ tài đi.
Chung quanh là cảnh đổ nát thê lương. Có một bức tường cổ đổ xuống chắn ngang trên vùng đất hoang dã, giống như một dãy núi non trùng điệp đã bị tàn phá tới cực điểm.
Bởi vì thời gian trôi qua đã thật sự quá lâu, trên một bức tường cổ đổ xuống này chất đầy đất đá, đã sinh trưởng những cây thanh dương thụ ( loại cây họ liễu) xanh biếc. Làm nó trông như là một dãy núi nhỏ trùng điệp. Chỉ có bộ phận vách đá ghập ghềnh cao chất ngất lộ ra ở bên ngoài, mới có thể làm cho người ta biết nơi này chính là một bức tường của Cửu Uyên Tiên Thành.
Trên bức tường cổ nguy nga kia có một đám ánh lửa đang bập bùng, tựa như một chiếc đèn Thiên Đăng treo giữa trời cao.
Phong Phi Vân đứng ở phía dưới. Hắn có thể cảm nhận được một cổ khí tức áp lực đang nổi lên trong lòng, chính là truyền đến từ bức tường cổ đổ nát kia .
- Truyền thuyết nói rằng ở trong bức tường cổ của mỗi một tọa Tiên Thành đều chứa đầy Vẫn Thiên Linh Thạch. Cho nên khi đi vào Tiên Thành, tu vi trên người sẽ bị áp chế mà không nhận thức được. Chẳng lẽ tám vạn năm đã trôi qua, mà Vẫn Thiên Linh Thạch ở trong bức tường cổ này vẫn còn chưa bị người ta đào đi sao .
Không gian chung quanh đều bị phong bế, tràn ngập Nguyên Tố hỗn loạn. Nếu muốn rời khỏi một tòa Di chỉ Tiên Thành này, thì nhất định phải vượt qua bức tường cổ bị đổ nát tàn phá này. Nó giống như là một đạo lạch trời chắn ở trước mặt.
- Đã biết rõ không thể để cho ta đào tẩu dễ dàng như vậy, thật hiếu kỳ rốt cuộc đây là một đám người gì.
Phong Phi Vân đón gió đêm cười cười, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cà người hóa thành một con chim to đen tuyền bay vọt lên từ trên mặt đất. Chân hắn đạp trên một chỗ đổ nát nào đó của bức tường cổ, rồi bay về hướng đỉnh chóp Cổ Thành .
Càng tới gần tường cổ, một cỗ lực lượng áp chế tu vi kia cũng trở nên càng mãnh liệt.
Cũng bởi vì tu vi của Phong Phi Vân đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, nên hắn mới có thể bay được thong dong như vậy. Nếu như cảnh giới lại thấp một chút, chưa chắc có thể bay được ở chỗ này .
Phong Phi Vân rơi xuống đỉnh chóp bức tường cổ, hắn nhìn về hướng một đám Hỏa Diễm đang thiêu đốt kia. Thì ra đó là một tòa đạo quán đổ nát, nó vốn được dựng từ những cây gỗ xám như chì, đang trôi nổi ở vị trí cách mặt đất ba thước. Nó đang nhẹ nhàng rung động cùng với gió đêm .
- Thủy Nguyệt Thánh Nữ quả nhiên lợi hại, không ngờ bằng vào lực của một người mà chặn được bốn vị sư thúc tổ. Nhưng mà nếu như ngươi cho rằng chỉ cần tránh được cửa ải kia của bốn vị sư thúc tổ là có thể đào tẩu, thì đó quả thực chính là người si nói mộng.
Một âm thanh cũng khá trẻ tuổi truyền ra từ trong đạo quán, âm thanh rất trầm thấp, cũng rất thong dong.
Phong Phi Vân đứng ở bên ngoài đạo quán, cũng có vẻ cực kì thong dong. Hắn chắp hai tay sau lưng, cười nói:
- Các ngươi rốt cuộc là ai, làm thế nào ta không cảm giác được như là người từ Cửu Tiêu Tiên Thành.
- Cửu Tiêu Tiên Thành? Thật buồn cười. Cửu Tiêu Tiên Thành là vật gì vậy, nếu có xách giày cho Âm Gian Giới chúng ta thì cũng không xứng.
Một âm thanh của người tuổi còn trẻ lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, trong âm thanh tràn ngập sự khinh thường.
Lại là Âm Gian Giới.
Khó trách bọn hắn ngay cả người của Thủy Nguyệt Cảnh Thiên cũng dám động đến.
Phong Phi Vân hiện tại đã biết lai lịch của Âm Gian Giới. Diêm vương và Chuyển Luân Vương trước đây đều là một trong mười Đại vương giả của Âm Gian Giới. Như vậy mục đích của những người này thì Phong Phi Vân liền hiểu được rõ ràng.
Mặc dù Phong Phi Vân có một chút quá phận với Chuyển Luân Vương, nhưng mà lúc đó vẻn vẹn chỉ giới hạn trong tranh chấp giữa Phong Phi Vân và Cố Bát thiếu gia. Không có khả năng vì nguyên nhân này mà khiến cho Âm Gian Giới gây chiến, điều động nhiều cường giả như vậy đi bắt hắn.
Như vậy hiện tại cũng liền chỉ có một nguyên nhân: Diêm vương muốn bắt hắn, muốn đoạt lại một nửa Tà Thi hài cốt kia trên người hắn .
Diêm vương vẫn chưa chết .
Nữ Ma đại nhân có thể gặp nguy hiểm hay không ? Phong Khanh Khanh và Mao Ô Quy có thể xảy ra sự việc nào đó hay không ?
Trong lòng Phong Phi Vân tự nhiên cũng có chút rung động, nhưng mà trên mặt lại biểu hiện thật sự bình tĩnh. Hắn cười cườimà nói:
- Xem ra Diêm Vương đại nhân đã quay về đến Âm Gian Giới, thật sự là ta cảm thấy vui mừng cho ông ta a.
- Những lời này ngươi có lẽ đi mà trực tiếp nói với Diêm vương gia. Khá lắm, nghe nói người này đã đánh bại truyền nhân của Chuyển Luân Vương Gia, tu vi tựa hồ rất khá. Liệu ai có hứng thú so chiêu với hắn không ?
Trong đạo quán, một âm thanh lạnh lùng khác vang lên, giọng mỉa mai cười nói:
- Trong thời gian hàng chục hô hấp, là ta có thể đánh cho hắn quỳ rạp trên mặt đất.
- Ta đây có thể đếm giúp ngươi, hô hấp thứ nhất, bắt đầu.
La Thái Thành giống như một vị Âm Thần bay ra từ trong đạo quán, thân thể như là một làn khói, biến thành một đám mây độc màu xám.
Đây là một Ma Ảnh khổng lồ, trên đầu mọc ra hai sừng. Hắn ngưng tụ ra hai cái thủ trảo, mang theo một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa.
- Đệ nhất thiên kiêu dưới trướng Nghiệt Kính Thai, La Thái Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.