Linh Chu

Chương 1505: Phá vỡ vòng vây dày đặc




Trong lòng Tiêu Bách Minh cũng rất kinh ngạc, người này tốc độ thật nhanh, không ngờ so sánh Thiên Lôi chém xuống từ trên trời cao thì tốc độ còn nhanh hơn, đây là loại thần thông tốc độ gì vậy.
Khi mà trong lòng lão còn đang kinh ngạc nghi hoặc thì một mảnh kiếm vũ đã bay về hướng lão. Một cỗ kiếm khí cực kì sắc bén kia làm cho lão với tu vi Vũ Hóa Đệ Nhất Trọng mà lại có một loại cảm giác không thể phòng ngự nổi .
- Ngươi cũng dám chủ động ra tay đối với hiền giả cảnh giới Vũ Hóa, thật to gan.
Vừa rồi chính là một kiện Thần Binh vốn đã xuyên thủng áo giáp hai vị tử sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành. Cho nên Tiêu Bách Minh mặc dù nắm giữ tu vi cao tuyệt, nhưng mà lại cũng không dám trực diện đón đỡ.
Lão khởi động Ô Mộc Thần Trượng cầm trong tay, hình thành một vòng phòng ngự hình tròn để ngăn cản kiếm vũ do Thiên Tủy Binh Đảm ngưng tụ thành, giống như là nhất quyết phải chắn cho Tiểu Kiếm ở vị trí cách xa người hơn mười thước .
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Phong Phi Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn lão
- Lão già, ta đã sớm nói nếu như lão lại dám đối địch với ta, ta nhất định khiến cho tu sĩ Cửu Tiêu Tiên Thành các ngươi có đi không về.
- Phong Phi Vân, ngươi mới được bao nhiêu tuổi, mà lại liền dám nói ra những lời lớn lối không biết xấu hổ như thế. Cửu Tiêu Tiên Thành ta truyền thừa từ trung cổ, ngay cả Bán Yêu Minh cũng không thèm để vào mắt, sao lại bị một bán yêu tiểu bối như ngươi uy hiếp.
Tiêu Bách Minh giận dữ, mái tóc bạc trên đầu đều dựng ngược lên, tựa như những cây cương châm ( kim thép) có điện quang trên đó.
Chính mình có thân phận như thế nào, nay lại không thu thập được một bán yêu tiểu bối. Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, thì sau này lão làm thế nào đặt chân vào Cửu Tiêu Tiên Thành.
- Cửu Tiêu Lôi Phạt, Bách Trọng Điện Vũ.
Trên màn trời mây độc cuồn cuộn, mây đen chồng chất, điện xà phóng điên cuồng .
Chín đạo lôi điện sấm chớp từ trên trời giáng xuống, tựa như chín thanh Thần Kiếm nối liền trời và đất, điện mang cực kì chói mắt.
- Phốc.
- Phốc.
.. .
Phong Phi Vân triển khai bó pháp tăng tốc độ thân pháp, thân thể tựa như biến thành ảo ảnh, nhảy nhót giữa làn lôi điện sấm chớp .
Thân thể của hắn được ba tòa đại Vực bao bọc, không có lôi điện sấm chớp nào có thể bổ trúng hắn.
Đám tu sĩ tiền bối do Lưu Tô Tử mang đến bị đánh chết vô số, chỉ có hơn mười người cuối cùng vẫn còn kéo dài hơi tàn.
- Thất Quận Chúa, chúng ta đoạn hậu người. Ngươi đi trước đi.
Hơn mười lão già kia trong mắt tràn đầy vẻ kiên quyết, đồng thời thúc dục tiềm năng trong thân thể, bộc phát ra lực lượng cao hơn bình thường đến mấy lần.
Đây là một loại thần thông làm tăng tu vi lên trong nháy mắt. Mặc dù có khả năng làm cho lực lượng của mình tăng lên cực mạnh trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà một khi tiềm năng thân thể cạn kiệt thì sẽ thần hình câu diệt.
Lưu Tô Tử thấy thuộc hạ của mình ai nấy đều chết thảm, làm cho gương mặt cực kì xinh đẹp cũng càng lúc càng lạnh lùng hiếm thấy, nàng nói:
- Cảnh Chủ sớm đã có lệnh, tranh giành người kế thừa thì nghiêm cấm Vũ Hóa Hiền Giả nhúng tay, ngươi lại còn dám trái lệnh, coi pháp lệnh của Cảnh Chủ là cái gì ?
Lưu Tô Lục xinh đẹp má lúm đồng tiền, nàng nói:
- Ai nói đây là tranh giành người kế thừa ? Đây rõ ràng là tranh đoạt báu vật trong di chỉ Tiên Thành. Ngay chính Cảnh Chủ đã từng nói qua, con đường tu luyện là cá lớn nuốt cá bé; tranh giành tài nguyên còn hơn tất cả.
- Nhưng Cảnh Chủ cũng không hề nói người của gia tộc Lưu Ly cũng có thể nội đấu vì tài nguyên .
Lưu Tô Tử cực kì phẫn uất.
- Thất muội, cũng đừng đổ oan ta, chúng ta không có nội đấu a .
Lưu Tô Lục cực kì đắc ý, hôm nay Lưu Tô Tử hẳn phải chết không nghi ngờ. Một khi loại bỏ được nàng, như vậy liền lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Phong Phi Vân bay ngang trời mà đến. Một cái tát hắn nện cho Lưu Tô Lục bay đi ra xa. Thân thể xinh xắn đáng yêu của nàng bị quẳng đi mấy trăm trượng, rơi xuống một mảnh phế tích Tiên Thành, muôn vàn khối đá vuông vức từ thuở xa xưa đổ rào rào xuống mà đè lên .
Lưu Tô Tử cũng có hơi sửng sốt.
- Đi theo ta.
Phong Phi Vân bay xuống bên cạnh Lưu Tô Tử, một tay tóm lấy vai nàng, sau đó triển khai Luân Hồi Tật Tốc mà vụt bay đi.
Thân thể Phong Phi Vân giống như dã thú, hắn đánh bay hơn mười vị tu sĩ tiền bối đi ra ngoài xa.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Lưu Tô Lục bay ra từ trong phế tích, khắp người đều là bụi bặm, trông chật vật không chịu nổi, trên khóe miệng vẫn còn vương một ít tơ máu. Nàng nhìn chăm chú theo phương hướng Phong Phi Vân và Lưu Tô Tử đào tẩu, trong mắt tràn đầy sát ý:
- Bán yêu đáng ghét, truy theo cho ta.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hơn mười lão già bên phía Lưu Tô Tử đều bị giết chết, một người đều không còn sống sót .
Trên mặt đất tràn đầy tử thi trông cực kì thảm thiết, máu tươi nhuộm đỏ một mảnh phế tích này, một đám huyết dịch Chân Nhân vẫn còn đang bập bùng cháy .
- Vốn là không có sai sót, lại không có nghĩ giữa đường mọc ra một tên bán yêu, nếu như để cho Lưu Tô Tử phản hồi Hồng Diệp Tinh, hồi báo việc này cho Cảnh Chủ. Cảnh Chủ chỉ sợ sẽ chĩa mũi dùi vào Cửu Tiêu Tiên Thành.
Tiêu Bách Minh gắt gao cau mày, cảm giác rất tức giận, đặc biệt đối với Phong Phi Vân thì phẫn uất không thôi.
Vũ Hóa Hiền Giả không thể nhúng tay vào cuộc tranh giành người kế thừa phủ Cảnh Chủ. Nhưng mà hiện tại lão đã nhúng tay vào, một khi Lưu Tô Tử phản hồi Hồng Diệp Tinh thì chính là tử kỳ của lão.
Lưu Tô Lục nói:
- Nàng không trốn thoát được, Lưu Tô Lam và người của Vô Thọ Tinh Cung đang chờ nàng ở phía trước. Phía trước không có đường sống, chỉ có đường chết, chúng ta cũng nhanh chóng đuổi theo đi thôi. Nếu như để cho tiện nhân kia chạy thoát được thì hậu hoạ vô cùng vô tận.
Lưu Tô Tử nhẹ tựa như một cành liễu, bị Phong Phi Vân nắm ở trong tay. Bên tai nàng tràn đầy tiếng xé gió, cảnh vật không ngừng lui về phía sau.
Tốc độ của Phong Phi Vân sắp đến trình độ cao nhất, giống như một ngôi sao băng bay trong phế tích .
Cửu Tiêu Tiên Thành có cường giả cảnh giới Vũ Hóa, mà lại còn không chỉ một vị, khiến cho Phong Phi Vân không thể không đào tẩu. Tạm thời hắn vẫn còn không muốn liều mạng cùng cường giả cảnh giới Vũ Hóa .
- Tại sao mỗi lần gặp phải ngươi, ta đều không may như vậy ?
Lưu Tô Tử phồng mang trợn mép, cũng không bởi vì Phong Phi Vân cứu mình mà cảm kích Phong Phi Vân. Ngược lại nàng có cảm giác Phong Phi Vân là sao chổi .
- Này, có thể nói một câu tiếng người hay không. Nếu không phải nhờ có ta, thì ngươi cũng đã chết hai lần.
Phong Phi Vân thật không thể im lặng, những Thiên Chi Kiêu Nữ này thật đúng là đức hạnh quái dị. Rõ ràng chính mình cứu bọn họ, đã không cảm kích thì thôi, mà lại còn muốn đổ trách nhiệm lên trên người của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.